Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 49

-- Nội dung email chính là ảnh và video được đăng lên hôm nay.

Ứng Hoài không rõ là ai đã gửi cho mình, nhưng cuối cùng vẫn chọn tin tưởng.

-- Nhưng đồng thời cũng chừa cho mình một đường lui.

Cơ thể Ứng Hoài lắc lư, lúc này mới cảm thấy gần như kiệt sức.

Anh nhắm mắt lại, nghe thấy giọng nói đầy oán hận của Nhạc Tỉ từ ngoài cửa truyền đến: "Ứng Hoài, anh sẽ không chết tử tế được đâu! Anh cứ đợi đấy, tôi nhất định sẽ trả thù anh --"

Bàn tay buông thõng bên người Ứng Hoài khẽ run lên.

Anh theo bản năng sờ sờ viên ngọc bích đỏ trên đuôi tóc, giây tiếp theo đột nhiên cảm thấy một bóng người che khuất trước mặt mình.

Ứng Hoài ngẩn người, cảm thấy khó hiểu ngẩng đầu nhìn Lương Sĩ Ninh: "Cậu làm gì vậy?"

Lương Sĩ Ninh không nói gì.

Tay cậu có vẻ như muốn đưa lên tai Ứng Hoài, nhưng cuối cùng vẫn buông xuống.

Cậu nhìn chằm chằm Ứng Hoài, chậm rãi lên tiếng: "Đừng nhìn, cũng đừng nghe."

Ứng Hoài ngẩn người, trong nháy mắt hiểu ra điều gì đó: "Cậu Lương lo tôi sẽ buồn sao?"

Khóe môi anh vô thức cong lên: "Tôi có gì phải buồn chứ, tôi mừng còn không kịp. . ."

"Không phải Nhạc Tỉ," Lương Sĩ Ninh thấp giọng nói, "Là những lời đó."

Nụ cười trên môi Ứng Hoài chợt tắt.

Bốn chữ "không chết tử tế" mà Nhạc Tỉ vừa nói cứ văng vẳng bên tai, Ứng Hoài nhắm mắt lại, sắc mặt không kìm được lại trắng bệch thêm vài phần.

Anh thực sự sắp không chịu nổi nữa, nhưng lại không muốn để Lương Sĩ Ninh phát hiện ra, bèn đứng dậy muốn đi ra ngoài.

Nhưng vào khoảnh khắc đứng dậy, Ứng Hoài đột nhiên hai mắt tối sầm.

Đôi mắt anh hơi mở to, ngón tay bất lực nắm lấy khoảng không, nhưng cơ thể vẫn mềm nhũn ngã xuống.

Giây tiếp theo, một người đột nhiên ôm lấy Ứng Hoài.

"Chúc mừng tiểu sư đệ cuối cùng cũng đã làm sáng tỏ được một tin đồn thất thiệt." Tân Uyển dùng một tay ôm eo người trong lòng, chậm rãi lên tiếng.

"Nhưng tiểu sư đệ còn rất nhiều chuyện không muốn người khác biết, không biết hôm nay có thể giải đáp hết một thể được không?"

"Ví dụ như tại sao năm đó cậu lại bỏ rơi đồng đội?"

Ứng Hoài thở hổn hển, nghiêng đầu ho khan: "Anh buông tôi ra trước đã."

Anh cau mày muốn đẩy Tân Uyển ra, lại nghe thấy Tân Uyển cười lạnh một tiếng: "Tôi biết ngay đã qua nhiều năm như vậy, tiểu sư đệ vẫn là không muốn nói."

"Vậy tiểu sư đệ hãy trả lời một câu hỏi khác trước."

Ứng Hoài nghe thấy Tân Uyển lạnh lùng lên tiếng: "Thuốc chữa trầm cảm mà Nhạc Tỉ lấy trộm đó, là từ đâu ra?"

Sắc mặt Ứng Hoài cứng đờ trong giây lát.

Đôi mắt hoa đào của anh lóe lên, đột nhiên bật cười: "Sao vậy?"

"Sư huynh sẽ không nghĩ rằng, Nhạc Tỉ lấy trộm nó từ chỗ tôi chứ?"

Lời nói đến bên miệng Tân Uyển đột nhiên dừng lại.