Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 29

Ứng Khải luôn cảm thấy trạng thái của em trai mình có gì đó không ổn.

Nhưng Ứng Hoài từ nhỏ đã có tính cách luôn giữ mọi chuyện trong lòng, Ứng Khải cũng không nỡ ép buộc em trai quá mức.

Hắn thở dài, đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Ứng Hoài: "Có chuyện gì cần anh giúp không?"

Giọng hắn vừa dứt, chợt nhìn thấy trong đôi mắt hoa đào của người trước mặt lóe lên sự ranh mãnh: "Đúng là có một việc -- cần anh giúp một chút."

…..

Bên trong tòa nhà Tập đoàn Lục thị.

Ứng Hoài phải dùng hết lời ngon tiếng ngọt để dỗ dành Ứng Khải cả buổi mới khiến người anh trai lo lắng thái quá của mình chịu rời đi trước.

Anh nói đến khô cả cổ họng, trong đầu chỉ muốn lên tầng tìm một cốc nước uống, hoàn toàn không để ý xem trong thang máy có ai khi bước vào.

Cho đến khi một giọng nói đầy chế giễu vang lên từ phía sau: "Ái chà, anh Ứng siêu cấp bận rộn hôm nay thế mà lại có thời gian quay về công ty cơ đấy?"

Ứng Hoài sững người, anh khó hiểu quay đầu lại, đối diện với một nam sinh trang điểm cực đậm.

"Anh đến tìm Tổng giám đốc Lục phải không." Nam sinh kia mỉa mai.

Thấy Ứng Hoài nhìn mình không trả lời, cậu ta tưởng chừng đã đoán trúng nên lập tức càng thêm đắc ý: "Chuyện xảy ra ở bữa tiệc lần trước tôi đã xem được trên livestream rồi, đường đường là siêu sao Ứng mà cũng phải đi nịnh nọt người khác như vậy, thật là khiến người khác chê cười..."

"Ngại quá." Ứng Hoài đột nhiên lên tiếng cắt ngang lời cậu ta.

Anh ngẩng đầu lên với vẻ mặt vô tội: "Cho hỏi cậu là ai vậy?"

Nam sinh kia lập tức đỏ mặt tía tai: "Ứng Hoài, anh đừng có quá đáng!"

"Tôi vào công ty cùng thời gian với anh, đừng tưởng anh nổi tiếng thì có thể sỉ nhục người khác như vậy --"

"Vào công ty cùng thời gian với tôi à" Ứng Hoài mỉm cười nói, "Vậy thì không đến lượt tôi sỉ nhục cậu đâu."

Ánh mắt anh lướt qua lớp trang điểm dày cộm và mùi rượu nồng nặc trên người cậu ta, đôi mắt hoa đào cong lên: "Bản thân cậu cũng đã đủ để tự sỉ nhục chính mình rồi."

"Anh --" Nam sinh kia tức đến đỏ hoe cả mắt.

"Anh đừng có đánh trống lảng! Hôm nay anh đến tìm Tổng giám đốc Lục đúng không! Anh có thể đừng mặt dày như vậy nữa được không, đừng có bám lấy Tổng giám đốc Lục nữa..."

"Xin lỗi, lại để cậu thất vọng rồi." Ứng Hoài ho khan, cổ họng vẫn còn hơi đau, "Tôi không đến tìm Lục Cảnh."

Nam sinh kia trừng mắt nhìn anh, khinh bỉ nói: "Vậy tại sao anh lại không bấm chọn tầng khác?"

Ứng Hoài sững người, trong nháy mắt đã hiểu ra điều gì đó.

Anh quay đầu nhìn lại tầng của người quản lý đã đi qua từ lâu, bất lực thở dài.

Vừa vào thang máy đã bị tên này làm phiền, nhất thời quên mất việc bấm chọn tầng.

-- Nhưng dù sao cũng phải lên tầng của Lục Cảnh, coi như thay đổi thứ tự vậy.

Ứng Hoài nhíu mày, anh nhìn chằm chằm vào nút duy nhất đang sáng, đột nhiên nhận ra điều gì đó.

"Cậu muốn đi tìm Lục Cảnh?"

Nam sinh kia sững người, vẻ mặt lập tức trở nên không được tự nhiên: "Đừng có nói xằng nói bậy --"

"Tầng của Lục Cảnh cần thẻ ra vào đặc biệt mới có thể lên được, nếu cậu không có việc gì cần gặp anh ta, vậy tôi cần phải gọi điện cho bảo vệ hỏi xem là ai đã lấy trộm thẻ ra vào rồi." Ứng Hoài mỉm cười nói.

Thang máy dần dần di chuyển lên tầng cao cùng với cuộc trò chuyện của hai người, vẻ mặt nam sinh kia cũng càng lúc càng khẩn trương.

Cậu ta đã ở công ty nhiều năm vẫn không thể nổi tiếng, vì vậy mới mượn rượu làm liều nghĩ ra chủ ý này.

Lúc này bị Ứng Hoài vạch trần, nam sinh kia lập tức hoảng sợ.

Cậu ta nhìn chằm chằm vào số tầng lúc càng gần, đột nhiên móc từ trong túi ra một thứ gì đó rồi nhanh chóng nhét vào tay Ứng Hoài: "Đừng có ở đây ngậm máu phun người, rõ ràng là anh không biết xấu hổ muốn lên tìm Tổng giám đốc Lục xin giúp đỡ, còn ở đây vu oan cho tôi --"

Ứng Hoài khó hiểu ngẩng đầu lên, giây tiếp theo, phía sau khẽ vang lên một tiếng "ting".

Trong lòng Ứng Hoài dâng lên một dự cảm chẳng lành.

Anh chậm rãi quay người lại, đối diện với vẻ mặt u ám của Lục Cảnh.

Ánh mắt Ứng Hoài lần theo tầm mắt của Lục Cảnh dần dần di chuyển xuống dưới, rơi vào chiếc thẻ ra vào mà nam sinh kia vừa nhét vào tay anh.

Ứng Hoài: ...

Anh còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Lục Cảnh trầm giọng nói: "Đi ra ngoài."

Vẻ mặt nam sinh kia lập tức ủ rũ, Ứng Hoài không chút do dự nhanh chóng xoay người, ngay sau đó lại cảm thấy cổ tay bị siết chặt.

"Ứng Hoài ở lại," Giọng nói của Lục Cảnh vang lên bên tai anh, "Còn cậu kia, cút khỏi công ty cho tôi."

Cửa thang máy dần dần đóng lại cùng với tiếng cầu xin của nam sinh kia, Ứng Hoài bất lực thở dài, bất đắc dĩ quay đầu lại.

"Sư huynh, anh tin lời cậu ta nói đúng không?"

Ứng Hoài mệt mỏi nhắm mắt lại, gần như không cần đối phương trả lời anh cũng biết Lục Cảnh đã nghĩ như vậy rồi.

Lục Cảnh cười khẩy một tiếng: "Tại sao tôi lại không tin, sự thật bày ra trước mắt, chiếc thẻ ra vào vừa rồi còn ở trong tay cậu --"

"Thẻ là bị ép đưa cho đấy," Ứng Hoài giãy cổ tay, "Lúc nãy sư huynh mở cửa cũng nhìn thấy mà."