Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 27

Cậu vô thức ngước mắt lên, lại thấy người thanh niên trước mặt chẳng biết từ lúc nào đã đứng thẳng dậy, dáng vẻ tươi cười rạng rỡ đứng trước mặt cậu.

Đôi mắt hoa đào của người thanh niên ánh lên tia sáng nhàn nhạt: "Tôi rất mong chờ giai điệu cậu sẽ cất lên sau này, bất kể có gia nhập đội của tôi hay không."

"Nhưng tôi cũng hy vọng thầy Lương có thể suy nghĩ về tôi một chút."

Hành lang yên tĩnh đến lạ thường, cuối cùng, Ứng Hoài nghe thấy giọng nói trầm thấp của người trước mặt: "Được."

Đôi mắt hoa đào của Ứng Hoài trong nháy mắt cong lên.

Tối hôm đó, Ứng Hoài nhanh chóng xác nhận lựa chọn thành viên đội với tổ chương trình, ba ngày sau tự mình ra tay, nhanh chóng viết xong ca khúc ra trận đầu tiên cho hai người.

Trận đầu ra quân của đội bọn họ đã trở nên nổi tiếng, một đường vượt mọi chông gai tiến vào vòng chung kết.

Tất cả mọi người đều cho rằng, quán quân năm đó nhất định sẽ là Lạc Tỉ hoặc Lương Sĩ Ninh.

Càng nhiều người nghiêng về việc Lương Sĩ Ninh sẽ giành được giải nhất.

Thế nhưng những gì xảy ra sau đó, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.

Trước vòng chung kết Lạc Tỉ đột nhiên bị người ta hãm hại nhập viện, tất cả những điểm nghi ngờ đều chỉ về phía Lương Sĩ Ninh, tổ chương trình buộc phải chỉnh đốn điều tra.

Nhưng một tuần sau đó, Ứng Hoài đột ngột tuyên bố rút khỏi chương trình, đồng thời Lương Sĩ Ninh đơn phương hủy bỏ quan hệ thầy trò với Ứng Hoài.

Kết quả điều tra cuối cùng cũng vì chứng cứ không đủ mà không giải quyết được gì.

Mãi cho đến sau này khi Ứng Hoài bị bôi đen toàn mạng, trên mạng mới đột nhiên bắt đầu lan truyền tin đồn, lúc đó là Ứng Hoài vì muốn để Lương Sĩ Ninh đoạt giải quán quân, đã bỏ thuốc cho Lạc Tỉ.

Trong ba người, chỉ có Lương Sĩ Ninh từng đăng bài thanh minh phủ nhận chuyện này, hai người còn lại đều không có phản hồi.

***

Trong phòng, Ứng Hoài dựa người vào đầu giường, vẻ mặt hoảng hốt.

Ký ức kiếp trước dần dần nhấn chìm anh, cơ thể Ứng Hoài khẽ run lên, đột nhiên thấp giọng lên tiếng: "Cậu không nên phản hồi..."

Lương Sĩ Ninh đang ngồi xổm trước giường nhíu mày: "Cái gì?"

Ứng Hoài dường như không nghe thấy.

Con ngươi của anh mất đi tiêu cự, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Rõ ràng dư luận đều chỉ trích tôi, tôi là sư phụ của cậu, tôi nên gánh vác thay cậu, cậu không nên phản hồi..."

Lương Sĩ Ninh nhận ra trạng thái của Ứng Hoài có chút không đúng, cậu nhanh chóng đứng dậy ấn vào huyệt nhân trung của Ứng Hoài: "Ứng Hoài!"

Ứng Hoài đau đớn, anh đột nhiên hoàn hồn.

Anh nhìn chằm chằm người trước mặt, vẻ mặt đột nhiên trở nên tái nhợt, đột ngột đưa tay đẩy người ra: "Tôi không phải sư phụ của cậu."

Lương Sĩ Ninh loạng choạng lùi lại một bước, Ứng Hoài cũng rốt cuộc ý thức được hiện tại mình đang ở đâu.

Tóc mái của anh bị mồ hôi lạnh thấm ướt, nhắm mắt lại, thấp giọng nói: "Tôi không sao."

"Tôi không phải sư phụ của cậu," Ứng Hoài cúi đầu day day giữa trán, gượng cười nói, "Sự tin tưởng quá mức quý giá, tôi không cho nổi."

Kiếp trước anh đã nếm trải cái giá phải trả rồi, kiếp này không muốn chết thêm lần nữa.

Lương Sĩ Ninh dường như còn muốn nói gì đó, chuông cửa đột nhiên vang lên.

Ứng Hoài thở phào nhẹ nhõm, khôi phục lại dáng vẻ tươi cười như mọi khi: "Chắc là quản lý của cậu Lương đến rồi, cậu Lương mau ra ngoài đi."

Ánh mắt Lương Sĩ Ninh dừng trên ngón tay vẫn còn run rẩy của người trên giường, cuối cùng xoay người đi ra ngoài.

Cậu nghe thấy phía sau, giọng nói bình tĩnh của Ứng Hoài cuối cùng cũng vang lên: "Chuyện của cậu Lương đã không còn liên quan gì đến tôi nữa."

"Cậu Lương đi thong thả, tôi không tiễn nữa."

***

Ở cửa, Lý Tưởng, quản lý của Lương Sĩ Ninh, đang ngồi xổm trước cửa, đầu như bốc khói.

"Thầy Lương, cuối cùng cậu cũng chịu ra ngoài rồi." Lý Tưởng nhìn người trước cửa, lập tức bật dậy, lao thẳng về phía trước.

Lương Sĩ Ninh né người tránh được thân hình nặng nề đang lao tới, Lý Tưởng cũng quen thuộc mà nhanh nhẹn xoay người, đi theo sau Lương Sĩ Ninh.

"Đây là nhà ai? Sao cậu lại đến đây? Nếu cậu có bạn trai ở bên ngoài nhất định phải nói cho tôi biết, tôi có thể âm thầm lái xe đưa đón hai người..."

"Nhà của Ứng Hoài," Lương Sĩ Ninh lên tiếng cắt ngang lời anh ta, "Tôi say rượu, anh ấy đưa tôi về."

Sự chú ý của Lý Tưởng đều tập trung vào nửa câu sau của Lương Sĩ Ninh, anh ta khinh bỉ lên tiếng: "Cậu say rượu? Lừa quỷ hả? Tửu lượng của cậu nói ngàn chén không say còn là ít, sao có thể say đến mức bị người ta nhặt về nhà..."

Nói đến đây anh ta đột nhiên phản ứng lại, giọng nói dõng dạc đột ngột dừng lại: "Vừa rồi cậu nói đây là nhà ai?"

Vẻ mặt anh ta trong nháy mắt trở nên kinh hãi: "Bạn trai của cậu là Ứng Hoài?"

Lương Sĩ Ninh: "..."

Cậu nhíu mày, hít sâu một hơi: "Ý của tôi là..."

Cậu còn chưa nói xong, một giọng nói ôn hòa đột nhiên vang lên từ phía xa: "Xin lỗi, vừa rồi cậu nói cậu là bạn trai của Tiểu Hoài?"

Trong đầu Lý Tưởng đã nghĩ ra tám trăm kế hoạch quan hệ công chúng, lúc này nhìn ai cũng giống paparazzi.

Anh ta tiến lên một bước chắn trước mặt Lương Sĩ Ninh, cảnh giác lên tiếng: "Chúng tôi nói gì không liên quan đến anh, anh là ai?"

Người đàn ông có vẻ mặt ôn hòa trước mặt mỉm cười, anh ta vừa định lên tiếng, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng mở cửa.

Ngay sau đó, giọng nói kinh ngạc của Ứng Hoài vang lên từ phía sau mấy người: "Anh?"

Vẻ mặt Lương Sĩ Ninh lập tức cứng đờ.