Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Vạn Người Ghét Trở Thành Đoàn Sủng

Chương 5

Cơn mờ mắt do thiếu máu đã biến mất, tuy ngực vẫn khó chịu nhưng lại là cảm giác ngột ngạt quen thuộc thường ngày, chứ không phải là cơn đau như bị dao đâm.

Hơn nữa hiện tại rõ ràng anh không phải đang ở trong căn phòng khách sạn lạnh lẽo đầy mùi máu tanh đó, mà là đang ở trong một bữa tiệc rượu.

Trong đầu Ứng Hoài có hơi mơ hồ suy nghĩ, trong lòng có hơi hoảng sợ, chống tay lên bàn chậm rãi đứng dậy, theo bản năng đưa tay sờ sờ mắt kính của mình, nhưng lại sờ vào khoảng không.

Anh sững sờ một chút, ngay sau đó, đột nhiên nghe thấy một giọng nói nhiệt tình từ bên cạnh truyền đến.

"Thầy!"

Một thanh niên mặc vest trắng, đang lễ phép chào hỏi mọi người xung quanh, vừa đi vừa nhảy chân sáo đến trước mặt anh.

Đó là Nhạc Tỉ.

—— Người học trò duy nhất của anh đời trước, cũng là nguyên nhân trực tiếp khiến anh bị cả mạng xã hội bôi đen sau này.

Nhưng lúc này cậu ta lại tràn đầy sự ngây thơ trong sáng, đúng chuẩn một đóa hoa trắng nhỏ* thuần khiết.

*Hoa trắng nhỏ: thường dùng để chỉ những người có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng, yếu đuối, mỏng manh, thường để gây thiện cảm với người khác, đặc biệt là nam giới.

Ứng Hoài nhìn Nhạc Tỉ đi đến trước mặt mình, nhìn Trương Hi trước mặt tò mò lên tiếng: "Thầy, vị này là ai vậy ạ?"

Bàn tay buông thõng bên người Ứng Hoài run lên, im lặng thở ra một hơi.

—— Vậy là anh thật sự, đã được sống lại.

Nhạc Tỉ thấy Ứng Hoài không trả lời, lại tiến gần thêm một chút, đột nhiên kêu lên: "Thầy, sao mặt anh ta lại đỏ một mảng vậy, có phải va phải đâu rồi không. . . ."

Vừa nói cậu ta vừa đưa tay muốn chạm vào Trương Hi, giữa mày Trương Hi giật giật, cuối cùng không nhịn được đột nhiên giơ tay lên: “Mày con mẹ nó ——"

Nhạc Tỉ kêu lên một tiếng, ngay sau đó xoay người, run rẩy trốn sau lưng Ứng Hoài.

"Thầy, anh ta muốn đánh em, cứu em với ——"

Ứng Hoài: . . .

Nếu như là trước đây, anh nhất định sẽ ra mặt chắn cho Nhạc Tỉ, nhưng bây giờ. . .

Lời Nhạc Tỉ còn chưa dứt, đột nhiên nhìn thấy người trước mặt ôm ngực lảo đảo, ngã phịch xuống ghế sofa.

—— Vừa vặn lộ ra một khoảng trống cho Nhạc Tỉ.

Nhạc Tỉ: ??

Cậu ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, trên mặt đã bị Trương Hi giáng cho một cái tát.

Nhạc Tỉ được nuông chiều từ bé, nào đã từng chịu uất ức như vậy, theo bản năng giơ tay lên, trực tiếp trả lại một cái.

Nhạc Tỉ ngây người, Trương Hi cũng ngây người.

"Xin lỗi, vừa rồi tim hơi khó chịu, không đứng vững." Ứng Hoài lúc này chống tay lên ghế sofa, chậm rãi ngồi dậy: "Mọi người không sao chứ?"

Anh ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đào hoa mang theo chút trêu tức: "Hay là, bây giờ người ta chào hỏi theo kiểu này rồi?"

Cuối cùng Nhạc Tỉ cũng phản ứng lại, cậu ta lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Em không sao, thầy."

Cậu ta lau nước mắt, giọng nói đáng thương: "Em là học trò của thầy, chắn cho thầy một cái cũng là chuyện nên làm. Thầy từng nói, ở đây đều là tiền bối của em, em nên học hỏi tiền bối nhiều hơn."

—— Một câu nói đã đảo ngược trắng đen, đổ hết mọi chuyện do cậu ta gây ra lên đầu Ứng Hoài.

"Đúng là một đóa hoa trắng nhỏ đặc biệt thuần khiết." Ứng Hoài lẩm bẩm.

—— Có điều chỉ là hoa trắng nhỏ thôi mà, ai mà chẳng biết giả vờ chứ.

Tai Nhạc Tỉ bị đánh cho “ong ong” cả lên, nhất thời không nghe rõ: "Thầy, thầy nói gì cơ ạ?"

"Tôi nói ——" Ứng Hoài đột nhiên quay đầu lại, cong cong mắt nhìn Trương Hi bên cạnh: "Nếu đã vậy, còn không mau cảm ơn vị tiền bối này đã chỉ dạy."

Nhạc Tỉ: ?

Trương Hi: ??

Trương Hi bị một câu cảm ơn này, cơn tức giận vì cái tát kia nhất thời không phát ra được.

Cả người gã ta khó hiểu: "Mấy người con mẹ nó có bị bệnh đúng không…"

Ứng Hoài không để ý đến gã ta, ánh mắt đảo một vòng xung quanh, trong lòng cười khẩy một cái.

Cái vận may của anh. . . .

— Anh vừa sống lại vào đúng thời điểm bị cả mạng xã hội bôi đen.

Chính vì vậy mà anh mới bị công ty đưa đến bữa tiệc này, cố gắng lợi dụng anh để tiếp cận các ông lớn trong giới kinh doanh, vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng.

Ứng Hoài nhắm mắt lại, đưa tay lần mò chiếc kính bên cạnh, nhưng lại lần nữa sờ soạng vào một khoảng không.

Anh khựng lại một chút, sau đó mới ý thức được một điều.

—— Lúc này, tim anh vẫn chưa đến mức quá tải, tất nhiên cũng không cần đến kính mắt.

Ngón tay Ứng Hoài run run.

Viên ngọc bích đỏ ở đuôi tóc rơi xuống trước mắt theo động tác của anh, anh nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích đỏ nguyên vẹn không chút sứt mẻ trong vài giây, khóe môi dần dần nhếch lên một đường cong.

—— Nếu đã được sống lại, vậy thì mọi thứ đều phải bắt đầu lại từ đầu.

Giả vờ yếu đuối quyến rũ người khác sao, chẳng lẽ một bệnh nhân chân chính như anh lại không làm được?