"Alo?"
Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên bên tai.
Giọng nói này quá đỗi bất ngờ, lại quá đỗi quen thuộc, khiến ý thức đang mơ màng của Ứng Hoài trong nháy mắt tỉnh táo lại.
Anh hít thở không thông, không nhịn được ho khan thành tiếng.
"Khụ khụ khụ... . . Lương Sĩ Ninh?"
Ứng Hoài cố gắng đè nén cơn ho, giọng điệu ngạc nhiên: "Sao cậu lại đột nhiên gọi điện thoại cho tôi?"
Đối phương im lặng một lúc...: “Là anh gọi cho tôi."
Ứng Hoài sững sờ, sau đó như nghĩ đến điều gì, ho càng dữ dội hơn.
—— Chắc chắn là anh đã vô tình ấn nhầm vào số gọi nhanh rồi.
Nhưng cũng may là vậy, dựa theo tình trạng hiện tại của anh, cũng chỉ có người cứng nhắc như Lương Sĩ Ninh mới chịu nghe điện thoại của anh.
Người bên kia không nói gì nữa, mãi cho đến khi tiếng ho của Ứng Hoài ngừng lại, mới lên tiếng lần nữa: "Có chuyện gì?"
Ý thức của Ứng Hoài đã không còn tỉnh táo được nữa.
Đầu ngón tay dần lạnh cóng tê dại, cảm giác xung quanh ngày càng mơ hồ —— Đây là dấu hiệu của cơn sốc do mất máu.
Anh nghe thấy giọng điệu bình tĩnh quen thuộc của Lương Sĩ Ninh, ngẩn người ra một lúc, theo bản năng nhỏ giọng lên tiếng: "Lương Sĩ Ninh, cứu tôi."
Người bên kia khựng lại, cậu không trả lời ngay, mà khi lên tiếng lần nữa, giọng điệu không hiểu sao lại lạnh lùng hơn rất nhiều: "Có chuyện gì?"
Ứng Hoài bỗng nhiên hoàn hồn.
Anh nhắm mắt lại, lúc lên tiếng thì giọng điệu đã khôi phục thành sự trêu chọc như trước đây: "Cũng không có gì, chỉ là tim tôi hơi đau, cậu có thể giúp tôi... ."
Ứng Hoài chưa từng tiết lộ với bên ngoài rằng mình bị bệnh tim bẩm sinh.
Thêm vào đó, tính cách anh vốn dĩ bất cần đời, trong miệng chưa bao giờ nói nửa câu thật lòng, người khác nhiều nhất cũng chỉ cho rằng sức khỏe anh không tốt lắm, chứ không phải chuyện gì to tát.
Lời Ứng Hoài còn chưa dứt đã bị Lương Sĩ Ninh cắt ngang: "Ứng Hoài, trò “cậu bé chăn cừu” chỉ nên chơi một lần là đủ rồi."
Ứng Hoài sững sờ, giọng nói trong nháy mắt ngưng bặt.
—— Anh biết Lương Sĩ Ninh đang nói đến chuyện gì.
Cơn đau nhói ở ngực lại ập đến, Ứng Hoài che miệng lại ho ra một ngụm máu.
Máu tươi theo lòng bàn tay chảy xuống, cơn đau âm ỉ ở ngực không hề thuyên giảm, thậm chí dần dần đến cả thở cũng trở nên khó khăn.
Ứng Hoài cảm nhận được chút hơi ấm trên lòng bàn tay dần biến mất, chậm rãi nhận ra một điều.
—— Cho dù xe cấp cứu bây giờ có đến ngay thì cơ thể anh có lẽ cũng đã... hết đường xoay chuyển rồi.
Tất cả những lời giải thích đến bên miệng đều đột ngột dừng lại, Ứng Hoài ngây người ra một lúc, đột nhiên khẽ cười: "A, bị phát hiện rồi."
—— Đã hết đường xoay chuyển, cũng không cần thiết phải để Lương Sĩ Ninh lại "gánh vác" thêm mạng sống của anh nữa.
Ứng Hoài mò mẫm với lấy chiếc điện thoại bên cạnh, muốn bấm nút cúp máy: "Vậy tôi cúp máy trước đây, cậu Lương bận việc trước... ."
Lời anh còn chưa dứt, Lương Sĩ Ninh đột nhiên thấp giọng cắt ngang: "Vậy nên lại là như vậy."
Ứng Hoài khẽ giật mình, anh theo bản năng dừng động tác trên tay lại: "Cái gì?"
"Hôm nay tại sao lại gọi điện thoại cho tôi?"
"Tại sao lại nói câu nói đó trước mặt giới truyền thông?"
Giọng Lương Sĩ Ninh khôi phục lại vẻ hờ hững quen thuộc.
"Anh chưa bao giờ muốn cho tôi một lời giải thích, nhưng lần nào cũng đến kɧıêυ ҡɧí©ɧ tôi." Lương Sĩ Ninh hít một hơi thật sâu: "Rốt cuộc anh coi tôi là cái gì? Một con chó muốn sai khiến lúc nào cũng được sao?"
Ứng Hoài mấp máy môi, nhưng nhất thời không nói nên lời.
"Những tin đồn thất thiệt đó có phải là sự thật không?" Giọng Lương Sĩ Ninh đột nhiên dịu xuống.
"Nói với tôi đi, Ứng Hoài." Giọng Lương Sĩ Ninh ép xuống rất thấp, thậm chí còn mang theo vài phần van nài: "Nói với tôi đi, tôi sẽ giúp anh giải thích..."
Trong l*иg ngực như có một con dao cùn đang không ngừng bào mòn anh, ý thức Ứng Hoài hỗn loạn, theo bản năng mở miệng: “Không…”
Một ngụm máu tươi đột nhiên trào lên, Ứng Hoài bị sặc, trong nháy mắt lấy lại tinh thần: "Không cần."
Máu tươi chưa kịp nuốt trôi chậm rãi chảy xuống từ khóe môi, Ứng Hoài dựa lưng vào tường, cười nói: "Cậu cứ coi như... là sự thật đi."
Hơi thở Lương Sĩ Ninh đang nén lại trong phút chốc xìu xuống.
Bàn tay buông thõng bên người cậu siết chặt từng chút một: "Tại sao anh lúc nào cũng như vậy, Ứng Hoài?"
"Anh đối với tất cả mọi người, tất cả mọi chuyện đều như vậy, tùy tiện, không để ý không quan tâm, ngay cả khi bị vu khống cũng lười giải thích." Lương Sĩ Ninh nghiến răng: "Ứng Hoài, rốt cuộc có thứ gì mà anh để ý, có người nào mà anh để ý hay không..."
"Không có."
Ứng Hoài đột nhiên mở miệng cắt ngang lời cậu.
Một ngụm máu lại trào lên, cổ họng Ứng Hoài nghẹn lại, ho khan dữ dội.
Lương Sĩ Ninh đối diện có lẽ không ngờ anh sẽ trả lời như vậy, sững sờ vài giây mới đột ngột lên tiếng: "Ứng Hoài!"
"Ờ, tôi đây." Ứng Hoài ho khan vài tiếng, cười một cách yếu ớt: "Cậu Lương còn chuyện gì sao?"
"Hôm nay là sinh nhật tôi, cậu Lương là muốn chúc tôi một câu sinh nhật vui vẻ..."
"Sẽ không có lần sau nữa đâu, Ứng Hoài." Lương Sĩ Ninh mở miệng cắt ngang lời Ứng Hoài.
Cậu dừng một chút, gằn từng chữ một: "Anh khiến tôi thấy ghê tởm."
"Cạch" một tiếng vang nhỏ, viên ngọc bích đỏ ở đuôi tóc không hiểu sao lại rơi xuống, trong nháy mắt nhuốm đầy những vết nứt nhỏ li ti.
Cơn đau nhói buốt giá nơi tim, Ứng Hoài không kiềm chế được cuộn tròn người lại, khi mở mắt ra, trong tầm nhìn tối đen không hiểu sao lại khôi phục được một chút sáng sủa.
Anh nhìn chằm chằm vào viên ngọc bích đỏ loang lổ kia vài giây, khẽ nhếch môi: "Ừm."
Một chút sức lực do hồi quang phản chiếu mang lại đang dần biến mất, Ứng Hoài ấn nút tắt máy, khẽ cười một tiếng.
"Tạm biệt, Lương Sĩ Ninh."
Tút, tút, tút ——
Cổ tay thanh tú đột nhiên mất hết sức lực, xương cổ tay hơi gục xuống, chiếc điện thoại đang sáng màn hình trượt xuống khỏi lòng bàn tay.
Cạch ——
Tất cả âm thanh chìm vào một mảng tĩnh lặng chết chóc, chỉ còn tiếng máy bận trong điện thoại vang lên một lúc, cuối cùng mơ hồ nhỏ dần.
·