Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 47

Có lẽ nhớ lại chuyện vừa rồi mình không do dự đâm chết người đàn ông tàn nhẫn kia, gã nói đến cuối cũng thiếu tự tin, chỉ có thể dùng nụ cười gượng để che giấu sự chột dạ.

Mặc dù đã thành công hạ gục đồng đội cũ nhưng lúc này gã cũng không dám làm bất cứ điều gì quá đáng.

Đoạn đường tiếp theo cuối cùng cũng yên tĩnh lại, hai người tìm được một chiếc Land Rover bị bỏ lại bên đường, còn miễn cưỡng có thể khởi động, Củ Cải phụ trách lái xe, Đường Tiêu ngồi ghế phụ bắn zombie cản đường.

Củ Cải liên tục liếc nhìn người bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mà lề mề hỏi: "Cô... trước đây đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi?"

Thấy cô ra tay với Tiền Lệ nhanh như chớp, mà bây giờ thành thạo bắn nổ đầu zombie, gã không khỏi nghi ngờ cô đã trải qua vô số trận chiến.

Không chừng giáp sắt chính là như thế mà nổ tung!

Đường Tiêu nhún vai: "Chưa gϊếŧ ai, đây là lần đầu tiên."

"Thật không?" Củ Cải vẫn không tin lắm.

"Lừa anh làm gì. Người không phạm ta ta không phạm người, trước đây tôi luôn đánh zombie để lấy điểm."

Đó là sự thật. Củ Cải thấy cô nói chắc nịch, cũng không khỏi gật đầu rồi cố gắng bắt chuyện: "Vậy cô phải luyện tập nhiều hơn. Trên bảng xếp hạng điểm số, ai mà không gϊếŧ người như ngóe, nhất là Đường Tiêu đứng đầu bảng, không biết đã gϊếŧ bao nhiêu người rồi. Nếu cô không có kinh nghiệm, rất dễ bị thiệt thòi đấy."

Đường Tiêu: "..."

Cô gϊếŧ người như ngóe?

Cô nhẹ ho một tiếng: "Tại sao anh lại nói vậy?"

Củ Cải dùng ánh mắt cô bị ngốc à nhìn cô: "Đường Tiêu đó tự mình có hơn một nghìn điểm, không gϊếŧ người chơi sao có thể được nhiều điểm như vậy? Chẳng lẽ ngày nào cũng đánh zombie? Cô ta là kẻ biếи ŧɦái sao?"

Đường Tiêu: "..."

"Nghĩ theo hướng tích cực, bây giờ ở thế giới này, ta không gϊếŧ người thì người sẽ gϊếŧ ta. Những người bình thường như chúng ta liên kết lại, lập ra liên minh Bình Dân, chuyên gϊếŧ những đại lão trên bảng xếp hạng, cũng coi như là thay trời hành đạo."

Củ Cải vẫn còn đang lải nhải, muốn truyền đạt ý tưởng về liên minh cho Đường Tiêu.

"Liên minh Bình Dân." Đường Tiêu nhắc lại: "Đó là tên hội của các người à?"

Cô nhìn Củ Cải mặc bộ giáp sáng chói, không khỏi chìm vào suy nghĩ.

Nếu đám người chơi nạp tiền này là bình dân thì cô là gì?

Nông dân?

Chiếc xe lắc lư cuối cùng cũng đến gần căn cứ, lúc này đã gần trưa, ánh nắng chói chang chiếu xuống, Củ Cải lau mồ hôi trên trán, nhảy xuống xe, lập tức giơ hai tay lên: "Tôi là đồng minh! Tôi là Vương Thành!"

Vài điểm đỏ nhấp nháy trên người gã rồi rút lui. Qua cửa sổ xe, Đường Tiêu thấy cổng lớn căn cứ từ từ mở ra, vài người vũ trang đầy đủ bước ra.

Người dẫn đầu mặc giáp đen, toàn thân bị bao phủ kín mít, đi qua nhìn Củ Cải hai cái: "Trong xe có người?"

Củ Cải gật đầu: "Là bạn gặp trên đường, cũng muốn đến gia nhập hội của chúng ta!"

Đường Tiêu mở cửa xe bước ra, toàn thân lộ ra trước mặt những người trong hội. Không biết có phải ảo giác không, sau khi bị nhìn vài cái, cô thấy trong mắt người đàn ông mặc giáp đen hiện lên sự tin tưởng và một chút khinh thường.

"Khó khăn lắm cô mới sống đến bây giờ mà ăn mặc thế này, theo tôi vào đi. Mở danh hiệu lên, lát nữa phải kiểm tra định kỳ."

Dễ nói chuyện vậy sao?

Đường Tiêu lặng lẽ đi theo sau, Củ Cải phấn khích vỗ vai cô: "May mà cô mặc đồ giản dị, nếu không bọn họ không dễ nói chuyện vậy đâu."

"..."