Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 37

Băng qua bãi cỏ này, qua một con đường nữa là một khu vực xây dựng, tiếp theo là cổng căn cứ. Đường Tiêu lên kế hoạch: “Chúng ta dọn dẹp zombie ở khu vực này trước, khi nào sạch sẽ thì qua bên kia đường.”

Chắc chắn có nhiều người chơi khác gần phó bản này, cô không muốn dính dáng đến những người đó, chỉ muốn tích đủ điểm để vào phó bản ngay.

Trần Quang suy nghĩ một chút: “Vậy phải dọn dẹp đến mức nào?”

Đường Tiêu: “Ừm... thêm khoảng một ngàn con nữa?”

“...”

Họ không ngờ có ngày mình lại cảm thấy thương cảm cho zombie.

Kế hoạch tiếp tục được thực hiện, Trần Quang và Chu Béo phụ trách tìm kiếm vật tư trong khi Đường Tiêu đánh zombie. Nhưng ở đây chỉ toàn nhà trống, không có gì sử dụng được. Đến khi trời sẩm tối, Trần Quang tinh mắt nhìn thấy một tòa nhà: “Hình như đó là một cửa hàng tiện lợi.”

Hắn ta nhìn không sai, đó thực sự là một cửa hàng tiện lợi đơn sơ. Chỉ khoảng hai mươi mét vuông, không thấy zombie nào. Đường Tiêu được gọi đến, vừa đến cửa thì dừng bước: “Ai nói nơi này không có người.”

Có zombie? Trần Quang không mấy hứng thú nhưng vẫn phản xạ giơ gậy bóng chày lên.

Nhưng Đường Tiêu không rút súng, cô lắng nghe vài giây rồi đi đến gần quầy thu ngân, dùng sức nhấc toàn bộ mặt bàn lên.

Dưới quầy là một khoảng trống, bên trong có một người đang cuộn tròn. Nhìn kỹ thì đó là một người đàn ông trung niên mặc áo sơ mi kẻ sọc, ông ta đang nằm co ro, trong lòng ôm một bé gái.

Cảm nhận được ánh sáng, người đàn ông khó nhọc mở mắt, môi mấp máy, vẫn còn sống.

Đường Tiêu lấy một chai nước đổ vào miệng người đàn ông, người đàn ông yếu ớt thở dốc vài hơi, ra hiệu cho họ nhìn cô bé trong vòng tay mình: "Con gái của tôi, cứu con bé..."

Đường Tiêu chạm vào cô bé, vẫn còn hơi thở. Mấy người bế cô bé ra ngoài, người đàn ông khó nhọc nói tiếp: "Vợ tôi, cô ấy ở phía sau kệ hàng. Làm ơn..."

Trần Quang và Chu Béo đi tìm kiếm phía sau, Đường Tiêu bị người đàn ông nắm chặt tay, ông ấy dốc hết sức đẩy một chiếc cặp công văn màu đen về phía trước: "Tôi là người của căn cứ, bên trong này có dữ liệu rất quan trọng, nếu có thể, hãy mang đến thủ đô giao cho, giao cho trụ sở... Làm ơn, làm ơn..."

Dường như ông ấy muốn cúi đầu nhưng động tác dần chậm lại, đồng tử giãn ra, hơi thở ngừng hẳn.

Lật người ông ấy lại, hóa ra vai ông ấy bị một thanh thép xuyên qua, đã duy trì tư thế bảo vệ con gái cho đến khi trút hơi thở cuối cùng.

Trong cặp công văn là một xấp tài liệu, ngoài ra còn có một thẻ căn cước.

"Lý An." Đường Tiêu đọc tên người đàn ông, khép đôi mắt của ông ấy lại: "Đi đường bình an. Tôi sẽ giúp ông mang thứ này đến nơi."

Nhiệm vụ của người chơi là chống lại ngày tận thế, bất kể virus lan rộng đến đâu, bất kể còn bao nhiêu người sống sót. Họ phải kiên trì đến giây phút cuối cùng trong thế giới này.

Đây là nguyên văn của trò chơi.

[Đinh, nhận được vật phẩm cốt truyện "Dữ liệu nghiên cứu thuốc giải". Người chơi Đường Tiêu kích hoạt nhiệm vụ phụ "Truyền hy vọng".]

[Tia sáng đầu tiên trong virus bùng lên tại thành phố Trích Tinh, zombie phá hủy căn cứ nhưng dữ liệu nghiên cứu quan trọng đã được bảo toàn trong tay nghiên cứu viên. Hãy hộ tống dữ liệu đến trụ sở của tổ chức Hy Vọng, thúc đẩy việc phát triển vaccine.]

[Phần thưởng nhiệm vụ: Nhận ngẫu nhiên một đặc quyền đặc biệt.]