Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 31

Thời gian trôi qua, dường như cuối cùng biến dị thể khổng lồ cũng nhận ra không thể bắt được Đường Tiêu theo cách này. Nó lùi lại hai bước, vô tình nghiền nát một zombie.

Trong lúc biến dị thể trông như đang suy nghĩ, Đường Tiêu cũng đang bổ sung thể lực. Cô lấy bánh quy nén từ không gian ba lô ra, vừa ăn vừa thở dài.

Đây đều là thực phẩm cô rất quý, mỗi gói đều có vị nam việt quất. Ăn một miếng là đau lòng một lần!

Thật ngon.

Cuối cùng biến dị thể cũng suy nghĩ xong, tiếp tục phá hoại tòa nhà. Những móng vuốt cứng như thép đập vào tường tạo ra những vết nứt, Đường Tiêu kịp thời lăn qua hành lang phía bên kia, tránh móng vuốt xuyên qua tường đâm thẳng vào mình.

Trông chờ vào những biến dị thể chỉ còn chút bản năng động vật này biết khó mà lui thì thật không thực tế.

Đường Tiêu ước lượng số tòa nhà còn có thể trốn, chuẩn bị đi tới tòa tiếp theo. Lúc này trời đã tối, hành động của zombie không bị giới hạn bởi đêm tối nhưng cô thì không.

Vì vậy trước khi đêm xuống, cô phải giải quyết tất cả điều này.

Khi đang suy nghĩ, bỗng nhiên trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, một cảm giác hoảng sợ trỗi dậy, cô lập tức nhảy ra ngoài cửa sổ, lao về hướng xa nhất từ biến dị thể.

Một tia sáng chói lọi xuyên qua bầu trời, rơi xuống đường phố, chính xác đánh trúng biến dị thể khổng lồ!

Đường Tiêu lăn mình trong đám bụi tung lên trời, quay đầu nhìn lại, thân hình khổng lồ của biến dị thể mờ mờ ảo ảo, không nhúc nhích.

Chết rồi?

Nhưng cảm giác áp lực vẫn còn, Đường Tiêu biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, cô lùi lại đủ xa để quan sát tình hình, quả nhiên chỉ sau hai giây, biến dị thể đã rùng mình và đứng dậy, gầm lên về phía bầu trời.

Ngay sau đó, nó cúi đầu, bốn chân phát lực, toàn tốc chạy về hướng ngược lại nơi phát ra đạn pháo.

Thù hận cuối cùng đã chuyển hướng.

Đường Tiêu ẩn mình sau tòa nhà cho đến khi cảm giác áp lực và nguy hiểm biến mất hoàn toàn, cô mới thực sự thở phào nhẹ nhõm, từ từ ngồi xuống.

***

Hoàng hôn buông xuống.

Dọc theo con đường ra khỏi thành phố, một cô gái gầy gò vừa nhai bánh quy vừa đi bên lề đường, cô nhìn quanh những chiếc xe bỏ hoang bên đường, bỗng nhìn thấy một chiếc vẫn còn nguyên vẹn. Mở cửa xe và dọn sạch zombie, hóa ra vẫn có thể khởi động được.

Xa xa bỗng vang lên tiếng còi, một chiếc xe dừng lại bên cạnh: “Cô gái, muốn đi nhờ không?”

Đường Tiêu ngẩng đầu, nhìn thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Cô ngẩn ra, ánh mắt chuyển lên, chàng thanh niên đầu trọc đeo kính đen đang vẫy tay với cô. Khi ánh mắt giao nhau, cuối cùng anh chàng đầu trọc không nhịn được nữa: “Chết tiệt, cuối cùng cũng tìm được cô rồi!”

“Cô là siêu nhân sao, dám để chúng tôi đi, một mình đối đầu với con quái vật đó? Dù cô rất giỏi, dù chúng tôi không giúp được gì nhưng mà, nhưng mà…”

Trần Quang lắp bắp, nói lộn xộn để diễn đạt cảm xúc và suy nghĩ của mình, càng nói càng tức giận, cuối cùng thì không nói nữa.

Đường Tiêu cười nhẹ, bỗng nhiên nảy ra ý nghĩ: “Vừa rồi quả đạn pháo đó có liên quan đến các anh sao?”

“Chính xác mà nói, đó là tác phẩm của tôi.”

Phía bên kia của chiếc xe cũ không biết đã dừng lại một chiếc Maserati đỏ từ khi nào, Cố Tinh Thần ngồi ở vị trí lái, kiểu tóc đã trở lại bình thường, đôi mắt màu hổ phách đầy kiêu ngạo.

“Bây giờ, cô nợ tôi một ân tình.”