Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 27

Đường Tiêu lặng lẽ hạ tay xuống: “Chúc anh tiền đồ rực rỡ, sớm ngày lập quốc thành công.”

Cửa xe Santana mở ra, thanh niên phía sau nhướng mày nhìn theo bóng lưng cô nhưng không có ý định ra tay.

Hai người ngồi ở ghế lái và ghế phụ đã đờ đẫn như tượng gỗ, lâm vào sự hoài nghi sâu sắc về thế giới quan của mình. Trần Quang cứng ngắc tháo kính râm, ngây thơ nhìn Đường Tiêu qua gương chiếu hậu: “Kết thúc rồi à?”

Đường Tiêu gật đầu: “Kết thúc rồi...”

[Tích, xác định có biến dị thể khổng lồ đầu tiên ở thành phố Truy Dương, nằm trong phạm vi 10km của người chơi. Khuyến cáo người chơi nên có ít nhất 10,000 điểm để đối phó.]

[Tích, phát hiện người chơi ở gần biến dị thể khổng lồ, cấp năng lượng chênh lệch quá lớn, vui lòng rời khỏi khu vực này ngay lập tức.]

Đường Tiêu nhìn điểm số của mình, 820.

Rất tốt, có thể.

Cô lập tức nhảy lên xe: “Lùi xe, nhanh, rời khỏi khu vực này!”

Đồng thời dường như có một tiếng gầm vang vọng từ sâu dưới lòng đất, những công trình đổ nát bấp bênh xung quanh còn rung lên nhẹ nhàng.

Cửa xe đột nhiên mở ra lần nữa, Cố Tinh Thần nhảy vào, cửa xe lại đóng sầm.

“Lái xe, coi như tôi nợ các người một nhân tình.” Giọng anh ta tràn đầy tức giận.

“Không phải anh là sứ giả của thượng đế đến cứu nhân gian sao? Không lo cho tín đồ của mình à?” Đường Tiêu thò đầu ra ngoài cửa sổ, nòng súng chĩa về hướng phát ra tiếng động.

Mặt Cố Tinh Thần đỏ lên: “Hừ, giá trị của họ chết thì làm sao so được với tôi. Nếu không phải vì tôi vừa tới thế giới này còn chưa quen, chắc chắn không chọn những người này theo mình.”

Hai tay dài của anh ta đều đeo găng tay trắng, không hài lòng nói: “Nhanh hơn nữa đi, các người lái xe quá chậm rồi đó.”

Dù Trần Quang vừa chứng kiến cuộc chiến như phim khoa học viễn tưởng nhưng vẫn không hài lòng với thái độ hách dịch của Cố Tinh Thần: “Đã nhanh nhất rồi, không hài lòng thì xuống xe.”

Cố Tinh Thần lộ vẻ giận dữ, nhưng chưa kịp nhìn Trần Quang thì đã nhanh chóng chăm chú nhìn về phía trước.

Chính xác hơn, tất cả mọi ánh mắt đều tập trung vào phía trước.

Cách vài chục mét, một sinh vật khổng lồ đen nhánh trồi lên từ lòng đất, há to miệng đủ nuốt chửng một chiếc xe tải, vô số lưỡi cưa cao bằng người xếp kín như răng, lấp lánh ánh sáng lạnh lẽo.

“Chết tiệt!! Chạy đi!!” Trần Quang hét lớn, Chu Béo nhấn ga, tốc độ xe đột ngột tăng vọt, quay ngược 180 độ rồi lao đi.

Bốn chân biến dị thể khổng lồ chạm đất, bật lên cao mười mấy mét, mặc kệ những người sống bị chấn động ngã lăn và đè bẹp, vung vài người đứng trước mặt bay ra rồi nhắm thẳng vào chiếc xe.

Trên con đường dài, một chiếc Santana đen chạy phía trước, một con quái vật cao hai tầng lầu rượt theo sau.

“Tốc độ của nó nhanh hơn xe, cứ thế này sẽ sớm bị đuổi kịp.” Cố Tinh Thần lạnh lùng nói, ánh mắt quét qua trong xe: “Có lẽ do mật độ người sống trong xe quá lớn, chúng ta nên ném bớt vài sinh vật không cần thiết, giảm tải?”

Chu Béo đang lái xe, chiến lực yếu nhất là Trần Quang, ai cũng rõ anh ta đang ám chỉ ai. Trần Quang giận dữ đỏ mặt, nghe Đường Tiêu trầm giọng nói: “Nếu phải chết thì kẻ lên sau sẽ chết trước, còn lắm lời sẽ bị ném xuống.”

Cố Tinh Thần không thể tin nhìn cô: “Chẳng lẽ tôi không quan trọng hơn họ sao? Tại sao lại chọn bỏ tôi?”