Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 10

Trước khi đến đây, mọi người đều là người bình thường, đối mặt với tình huống này mà vẫn giữ bình tĩnh là không thực tế. Cô cũng không ép buộc, trực tiếp chạy về hướng phòng thí nghiệm.

Các nghiên cứu viên lúc đến thì chậm chạp lúc rút lui lại nhanh như bay, có vài người bị thương do vụ nổ đã tụt lại phía sau, thậm chí ngã xuống đất. Người phụ nữ trung niên liên tục quay đầu lại, không chú ý bị người ngã dưới đất kéo áo.

"Giúp tôi với, kéo tôi dậy, không sao đâu, container sẽ không nổ nữa, chúng ta còn thời gian để lên!" Nghiên cứu viên nằm trên đất nhe răng nhăn nhó, chân bị thương. Người phụ nữ trung niên ngừng lại, không biết phải làm sao.

Trong mắt các nghiên cứu viên này, có lẽ đây không phải là tai nạn chết người nhưng bốn người họ biết, tất cả những người chậm trễ ở đây đều sẽ chết chắc.

Sự do dự chỉ trong chốc lát, người phụ nữ trung niên nghiến răng, nhấc bổng người đàn ông trên đất lên vai.

Nghiên cứu viên: "..." Bảo vệ công ty thật khỏe.

Người phụ nữ vừa chạy vừa giải thích với ba người: "Áo choàng pháp sư của tôi có thêm sức mạnh. Mang hai người không vấn đề gì!"

Bốn người nhanh chóng đuổi kịp đội ngũ, thậm chí Đường Tiêu còn nhanh chóng quét qua thẻ làm việc của mọi người nhưng không có ai tên Ngụy Bình. Lúc này người đàn ông thấp béo đột nhiên hét lên: "Người mập, người mập!"

Ở góc ngoặt, một bóng dáng béo mặc đồ nghiên cứu viên lướt qua. Đường Tiêu lập tức đuổi theo, băng qua một lối đi kéo anh ta lại, thẻ làm việc của người đàn ông đung đưa trước mặt.

Không phải Ngụy Bình!

Cô không giấu được sự thất vọng, đột nhiên tim đập mạnh, dự cảm nguy hiểm lại xuất hiện, theo bản năng cô lách người sang một bên, người nghiên cứu viên trước mặt đổ nhào xuống đất trong tiếng hét của người phụ nữ trung niên.

"Xoẹt..." Nghiên cứu viên béo rú lên nhưng không phải tiếng người mà giống như tiếng của một con quái vật. Lúc này mọi người mới nhìn rõ khuôn mặt anh ta, thì ra anh ta không phải mập mà toàn thân đã sưng lên, khuôn mặt sưng phù biến dạng, xanh tím loang lổ.

Người nghiên cứu viên trẻ được người phụ nữ trung niên cõng trợn mắt há hốc mồm: "Anh ta bị sao vậy???"

Đường Tiêu nhíu mày rút súng, chĩa vào đầu nghiên cứu viên béo:

"Xác hóa."

Đếm ngược còn 10 phút 30 giây, con zombie đầu tiên xuất hiện.

Âm thanh cò súng vang lên trong không trung, mọi người theo phản xạ quay đầu né tránh nhưng không nghe thấy tiếng súng.

Đường Tiêu nhét khẩu súng trường xung mạch vào túi không gian, lấy ra một khẩu súng nhỏ: "Xin lỗi, đổi súng."

Mọi người: "..."

Chưa kịp ổn định tâm lý, zombie lại lao tới, thẳng tới hướng Đường Tiêu. Lần này cô không kịp né tránh, tay run lên, viên đạn từ nòng súng bắn ra xuyên qua đầu zombie.

"Ah!" Người phụ nữ trung niên hét lên một tiếng rồi ngay lập tức che miệng lại.

Zombie phát ra âm thanh rêи ɾỉ như quả bóng bị chọc thủng, loạng choạng lao về phía sau Đường Tiêu.

"Bụp!"

Nghe thấy tiếng động không hay, trong đầu Đường Tiêu hiện ra cảnh tượng tồi tệ nào đó rồi ngay lập tức nhảy sang bên cạnh. Ngay phía sau cô, cơ thể tròn trịa của zombie như một chiếc bánh kem khổng lồ bị đập lại bởi một cánh cửa kính xuất hiện từ lúc nào, máu mủ văng khắp người bốn người còn lại.

"..."

Mọi người: "A a a a a a!"