Bàn Tay Vàng Còn Lại Của Ngài Không Đủ

Chương 9

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía họ, người phụ nữ trung niên ngượng ngùng lấy ra từ túi một cái thiết bị hình con thoi: "Đây là máy kiểm tra nhiễm virus của tôi, khi gặp nồng độ virus cao sẽ phát ra cảnh báo."

Bà ta cầm máy kiểm tra đưa về hướng container, quả nhiên tiếng bíp bíp càng lớn hơn.

Người đàn ông thấp béo đột nhiên vỗ tay: "Tôi có một ý tưởng, nếu chúng ta trực tiếp mang container có virus đi và tiêu hủy nó thì sao? Có lẽ, có lẽ sẽ ngăn chặn được tận thế!"

Có lẽ do đã quen ra lệnh, thấy không ai phản ứng ngay lập tức, anh ta không thể kiên nhẫn được nữa bèn giật lấy máy kiểm tra từ tay người phụ nữ trung niên, trực tiếp đến trước container bắt đầu tìm kiếm, chưa đầy vài giây đã phấn khích hét lên: "Là cái container này!"

Hành động của anh ta nhanh chóng bị các nhân viên khác phát hiện, họ lập tức đi tới: "Các người đang làm cái gì..."

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Không biết các nhân viên đang tháo dỡ gặp phải sai sót gì, các container bên ngoài đột nhiên phát nổ, từng cái một, trong nháy mắt lan tới trung tâm, người đàn ông thấp béo chỉ kịp quay đầu nhìn ba người Đường Tiêu, khuôn mặt kinh hoàng bị ánh lửa nuốt chửng.

"Cẩn thận!" Đường Tiêu nhanh chóng kéo người phụ nữ trung niên gần mình nhất, cả hai cùng ngã xuống đất.

[Giáp bảo vệ bị hư hại, độ bền giảm. Độ bền hiện tại: 27%]

Thông báo giáp bị tổn thương vang lên, Đường Tiêu lau mặt rồi đứng dậy, lúc này tầng hầm thứ 2 đã hoàn toàn hỗn loạn. Cô kéo người phụ nữ trung niên và người đàn ông cao gầy đứng dậy, người phụ nữ trung niên cảm kích gật đầu với cô: "Cảm ơn cô!"

Đường Tiêu: "Không sao, tôi có kinh nghiệm."

"Gì cơ?"

Lúc này một tiếng hét thảm như bị chọc tiết vang lên, từ trong ánh lửa lăn ra một người, chính là người đàn ông thấp béo vừa bị nổ nuốt chửng, mặt anh ta đen sì, vừa bò vừa khóc: "Sợ chết đi được! Suýt nữa chết rồi! Tôi không muốn chết đâu! Tôi còn hơn một trăm vạn tệ trong game chưa tiêu..."

Mấy người đều nhờ giáp bảo vệ mà thoát nạn, tuy nhiên lúc này tất cả các container đều đã bị nổ tung, chắc chắn virus đã rò rỉ. Đường Tiêu kéo người đàn ông thấp béo dậy rồi nhìn đồng hồ: "Còn mười hai phút, chúng ta nhanh đi tìm Ngụy Bình thôi!"

Họ chạy về phía tập trung của các nghiên cứu viên, lần này không có đám người chen chúc, cộng thêm trang bị hỗ trợ, tốc độ của họ rất nhanh. Tuy nhiên nhìn quanh, trong số hơn mười nghiên cứu viên đang khẩn cấp rút lui chẳng thấy ai béo cả.

"Xin lỗi, ở đây có nghiên cứu viên Ngụy Bình không?"

Nhân viên được hỏi đều lắc đầu nói không thấy, bốn người quyết định chia nhau ra tìm, nhưng kế hoạch không theo kịp biến hóa, tiếng hét chói tai xuyên qua tầng hầm thứ hai:

"Thang máy bị hỏng rồi! Đi cầu thang thoát hiểm!"

"Đừng chen lấn! Đừng chen lấn!"

"Nghiên cứu viên đi theo lối thoát của phòng thí nghiệm!"

Đường Tiêu nói nhanh: "Tôi và một người sẽ theo nghiên cứu viên vào phòng thí nghiệm, hai người còn lại đi cầu thang thoát hiểm, nhanh lên!"

Người phụ nữ trung niên nói với giọng run run: "Tôi đi cùng cô!"

Người đàn ông thấp béo mặt đen nhẻm lắc đầu như trống bỏi: "Giáp của tôi không còn bền nhiều, tôi đi với hai người!"

Người cao gầy: "Tôi bị bệnh tim, tôi đi với các người."

Đường Tiêu: "...Tùy các người."