Ông chủ Thẩm lại thích tranh của Bùi Thác Ngọc như thế, thậm chí đưa ra loại nhượng bộ này chỉ vì muốn lấy trân quý về tay, mọi người xem mà nóng mắt, nói vậy không cần đợi tới khi hội đấu giá kết thúc cũng đã định sẵn Bùi Thác Ngọc này là một ngôi sao mới từ từ mọc lên trong giới nghệ thuật.
Đáng tiếc, tiểu thiếu gia không thể nhượng bộ.
“100 vạn!” Vẻ mặt cậu ta âm trầm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hôm nay bức họa này, trừ tôi ra ai cũng đừng nghĩ mang đi."
Cậu ta nói xong quay sang nhìn Bùi Thác Ngọc, mang theo khí thế muốn tìm lại sân nhà của mình, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Họa sĩ Bùi, quả thật tiếc cho bức tranh này của cậu, tôi mua được rồi chuyện đầu tiên làm chính là thiêu hủy nó.”
Tay Bùi Thác Ngọc đặt ở trên đùi tư thế tao nhã thanh thản, cậu cười nhạt khẽ vuốt cằm nhìn đối phương, khí thế tự nhiên không kiêu ngạo không siểm nịnh: "Còn phải cảm tạ tiểu thiếu gia cống hiến một trăm vạn vì sự nghiệp làm từ thiện này, bức tranh đến trong tay cậu đương nhiên phải do cậu xử trí.”
Nhục nhã của Lận Du Kiều hoàn toàn đánh vào bông vải, chỉ có thể giận dữ không làm sao được.
"Một triệu một lần, một triệu hai lần, một triệu ba lần, chúc mừng Lận tiên sinh cđấu giá thành công tác phẩm trong lòng!"
Shh...... Mọi người hít sâu một hơi, đều cảm thấy như là mình đang xem một vở kịch hư ảo, một trăm vạn! Đây chính là một trăm vạn hàng thật giá thật! Tiểu thiếu gia vung tiền như rác đối với tình địch, đây rốt cuộc là nhục nhã hay là tình yêu đích thực đây!
Sau khi hoàn thành thủ tục xong, chân chó Bạch Hiểu Lạc bên cạnh Lận Du Kiều lập tức lên đài, không để ý những người khác ngăn cản mà trực tiếp cầm bức tranh kia tới, nịnh nọt đưa đến bên tay tiểu thiếu gia.
“Du Kiều, đây chính là bức tranh kia!”
Lận Du Kiều bực bội trừng mắt nhìn hắn một cái: "Cần cậu lắm mồm?”
Bạch Hiểu Lạc bị cậu ta dọa đến rụt cổ lại không dám nói nữa.
Khóe mắt Lận Du Kiều đảo qua bức tranh kia, thiếu niên trên bức tranh che mắt ngã vào lòng ân nhân, khung cảnh rất đẹp, còn có một loại hơi thở mập mờ vi diệu chảy xuôi.
"Mặc dù vẽ rất đẹp mắt, nhưng vẽ mập mờ như vậy khẳng định là hắn cố ý, tên khốn kiếp này...!"
Lận Du Kiều phiền não kéo kéo cổ áo, khi quay đầu vừa vặn bốn mắt nhìn nhau với Bùi Thác Ngọc, đôi mắt mỉm cười đầy đa tình kia dung túng nhìn chăm chú vào cậu ta, phảng phất đã sớm nhìn thấu suy nghĩ chân thật trong lòng cậu ta.Bùi Thác Ngọc có chút hăng hái nhìn cậu ta, môi mỏng khẽ mở không tiếng động hỏi: Vẽ cho em, thích không?
Vẻ mặt Lận Du Kiều cứng đờ, cậu ta theo bản năng nhìn lại bức tranh kia một chút, tựa hồ nghĩ tới cái gì, ngay sau đó một vệt màu đỏ diễm lệ theo vành tai lan tràn tới hai má, cuối cùng cả người đều giống như quả táo đỏ chín còn bốc hơi nóng.
"Khụ, khụ, khụ..." cậu ta bất ngờ không kịp đề phòng bị sặc, thô bạo lấy khăn giấy từ trong tay người bên cạnh vừa lau khóe môi vừa không ngừng quay đầu, liều mạng né tránh tầm mắt Bùi Thác Ngọc, nhưng mặc dù như vậy trái tim vẫn không chịu thua kém nhảy loạn lên.
Làm thế quái nào mà tên khốn này biết được, và tại sao cậu lại biết chuyện đó?
Không được, cậu ta nhất định không thể buông tha người này, mặt mũi cậu ta mất hôm nay cũng nhất định phải tìm trở về!