[???]
[Ký ký ký ký chủ...... Ngài vẽ nhầm người rồi phải không?]
“Không vẽ sai, đúng như tôi nghĩ.”
Bùi Thác Ngọc hài lòng gật gật đầu, xem ra mặc dù có một khoảng thời gian cậu không có chạm vào tranh sơn dầu, nhưng tài nghệ cũng không quá tuột dốc, vẽ ra kết quả còn chấp nhận được.
Cùng lúc màn hình điện thoại di động của cậu sáng lên, hai tin nhắn khác nhau nối tiếp mà đến.
Người phụ trách hoạt động: Bùi tiên sinh, nếu trong vòng mười ngày này ngài không tìm được cảm hứng vậy hiện tại có thể tuyên bố rút khỏi cuộc thi. Thời gian báo cáo tác phẩm hết hạn vào một giờ chiều mai, xin hãy nhớ kĩ.
Câu Diêu: Bùi Thác Ngọc, cậu đừng hối hận.
Ngày hôm sau, buổi đấu giá từ thiện được cử hành vào buổi chiều, các khách mời mặc âu phục đi giày da đều là nhân vật kiệt xuất trong các giới, mà hoạt động mời mười vị khách quý hoặc là nghệ thuật gia đã thành danh hoặc là ngôi sao mới trong giới văn nghệ có tư chất bất phàm này, đủ để nhìn ra địa vị giao thiệp của bên tổ chức hoạt động.
Trước khi đấu giá bắt đầu đều tiến hành tiệc rượu, mấy vị họa sĩ đang tụ cùng một chỗ nói chuyện phiếm, một người trong đó cảm khái: "Xem tác phẩm hôm nay các người mang lên, tôi càng ngày càng tự ti mặc cảm, nếu không phải đấu giá từ thiện thì tôi đã sớm tuyên bố rút khỏi cuộc thi về nhà rồi.”
“Nói đến tranh sơn dầu vẫn là tranh của lão Phương tốt nhất, hôm nay nhất định là ông ấy đứng đầu. Nghe nói hôm nay ông chủ Thẩm cũng tới, ông ấy luôn thích sưu tầm tranh sơn dầu, nhất định là vì lão Phương mà đến.”
Phương Tề cũng không ngẩng đầu lên: "Nào có cái gì đứng đầu với không đứng đầu, tất cả mọi người đều là vì từ thiện mà tới, khẳng định ông chủ Thẩm cũng nghĩ như vậy, nổi bật thì có ý nghĩa gì.”
Mấy người đang trò chuyện, đột nhiên có người tò mò hỏi: "Các người có xem qua tranh Bùi Thác Ngọc vẽ không?"
Ba chữ "Bùi Thác Ngọc" vừa nói ra khiến bầu không khí trên sân có chút vi diệu trong nháy mắt, có người ý tứ sâu xa nhìn thoáng qua thanh niên được mọi người yêu mến ở giữa tiệc rượu, chính là tiểu thiếu gia Lận Du Kiều nhà họ Lận.
Mọi người trao đổi ánh mắt ngầm hiểu.
Một người cười nói: "Nghe nói hôm nay tiểu thiếu gia tới chính là vì Bùi Thác Ngọc.”
Phương Tề vừa nhìn thấy Lận Du Kiều là nhất thời đau đầu không chịu được, ông từng tiếp xúc với nhà họ Lận, tự nhiên biết tiểu thiếu gia này có bao nhiêu khó chơi, vì thế khoát tay không kiên nhẫn nói: "Cho dù là tiểu thiếu gia này chạy tới vì Bùi Thác Ngọc thì nhiều nhất cũng chỉ mua một tờ giấy lộn trở về, vậy cũng coi như thành toàn cho nhau.”