Triệu Vân Lan lui về phía sau, bắt chéo hai chân, hai tay giao nhau vòng qua đầu gối, ngẩng đầu lên nhìn Lý Thiến: “Kích động thế cơ à? Nếu người chết không có quan hệ gì với cô, cô cũng không hề biết cô ấy, tại sao bây giờ lại sợ hãi như vậy? Tối hôm qua vì sao lại đổi hướng đi? Là cái gì khiến cho cô thà rằng phải vòng thật xa mà không dám đi con hẻm đó?”
Lý Thiến bỗng nhiên thét lên một tiếng chói tai, cô ngồi sụp xuống, mười ngón tay vò rối tóc mình, gắt gao ôm kín mặt.
Triệu Vân Lan không nói một câu kéo ra một cánh tay của cô ta, dùng một loại giọng nói vô cùng có sức áp bách hỏi tiếp: “Trốn tránh cũng vô dụng thôi, nhìn tôi, nói cho tôi biết cô rốt cuộc đã thấy cái gì?”
Lý Thiến dùng sức giãy khỏi tay y, kịch liệt tránh ra làm cho chiếc giường của phòng y tế bị đẩy lệch một khoảng, chân giường bằng kim loại ma sát với mặt đất phát ra tiếng ken két bén nhọn.
“Tôi không biết!” Cô gái cuồng loạn gào lên, “Tôi không biết! Tôi không biết! Đừng hỏi tôi! Tôi không biết!”
“Trường của các người không lớn,” Triệu Vân Lan hạ thấp giọng nói, “Nói không chừng có một ngày, khi cô đang ăn điểm tâm còn gặp qua cô ấy, hoặc là hai người trùng hợp ngồi cùng một gian phòng tự học, hay từng mượn qua cùng một quyển sách cũng nên…… Cô có muốn biết cô ấy chết như thế nào không? Khi chúng tôi tìm được cô ấy, thi thể cô ấy đã lạnh ngắt nằm trong cái hẻm nhỏ kia, bụng bị vũ khí sắc bén xé toang, nội tạng bị móc đi hơn phân nửa, đến nay không biết ở chỗ nào, bởi vì trên hài cốt có cả dấu răng, cho nên cá nhân tôi suy đoán nội tạng của cô ấy khả năng đã bị hung thủ ăn mất rồi. Máu tươi ở đó…… Ôi nha, chảy đầy mặt đất, đến bây giờ vẫn còn lênh láng ra đó, hơn nữa cô biết không……”
Lý Thiến hét ầm lêm: “A______”
Triệu Vân Lan thực sự là tâm như sắt đá, không hề suy suyển một chút nào, ngay cả một ly ý tứ bỏ qua cho cô cũng không có nốt, cứ thế ngang nhiên tiếp tục nói: “Khi bụng của cô ấy bị xé ra, người vẫn còn sống, trơ mắt nhìn gan, thận, dạ dày của chính mình…… từng cái từng cái bị người ta lôi ra, cô ấy nghe thấy tiếng cắn nuốt kinh khủng kia, mà bị ăn sống nuốt tươi lại là nội tạng của mình, cô có thể tưởng tượng ra loại tâm tình này hay không?”
Lý Thiến đã hoàn toàn câm lặng, cô từ từ ngồi xuống, cuộn mình lại, hai tay ôm lấy đầu.
Bác sĩ trực ban nghe thấy động tĩnh, đã nhanh chóng bước tới: “Làm sao? Làm sao vậy?”
Triệu Vân Lan đem chứng minh công tác của mình đưa cho anh ta xem, thuận tiện không thèm nói một câu đóng phắt cửa lại, chặn anh ta ở bên ngoài: “Thật ngại quá, cảnh sát đang thẩm vấn, cho tôi thêm năm phút nữa thôi, cảm ơn.”
Triệu Vân Lan khoanh hai tay trước ngực, tựa vào cửa đi của phòng bệnh, xoay người nhìn Lý Thiến, lần thứ ba lặp lại câu hỏi của mình: “Nói cho tôi biết, cô đã thấy cái gì?”
“…… Cái bóng.” Lý Thiến thốt nhiên mở miệng.
Vẻ mặt mang theo ý cười của Triệu Vân Lan lập tức trở nên ngưng trọng, y bước lại, ngồi xổm xuống cạnh Lý Thiến: “Cái bóng đó có hình dạng thế nào?”
“Hai người đều cẩn thận một chút.” Thẩm Nguy ở bên cạnh nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở, cầm lấy cái chổi trong góc tường quét hết mảnh thủy tinh dưới đất sang một bên, sau đó hắn do dự một chút, chủ động hỏi, “Tôi có cần phải tránh đi không? Vị đồng học kia, tôi đi lấy cho em một cốc nước khác nhé?”
Triệu Vân Lan khoát tay: “Không, anh ở đây rất đúng lúc, đừng đi vội, hôm nay tôi không mang nữ đồng nghiệp, một mình hỏi cô ấy thì không hợp quy định.”
Nói xong, y nâng Lý Thiến đang mềm nhũn ở một góc lên, lại lấy một cái khăn tay trên bàn bên cạnh đưa cho cô: “Là cái bóng thế nào, cô từ từ nói.”
“Tôi với bạn ấy đi ngang qua nhau, tôi nhìn thấy bạn ấy mặc cái áo phông kia thì biết là bạn cùng trường, cho nên dù không biết bạn ấy nhưng vẫn chào hỏi một chút, bạn ấy nói ‘qua nhờ chút’ sau đó vội vàng đi qua bên cạnh tôi, lúc đó……” Lý Thiến ngước mắt lên, đôi mắt phủ đầy tơ máu, run run rẩy rẩy, “Trong nháy mắt cúi đầu tôi thấy cái bóng của bạn ấy……Bạn ấy không chỉ có một cái bóng.”
Thẩm Nguy nhẹ nhàng nói: “Nhiều nguồn sáng sẽ tạo ra rất nhiều cái bóng, có lẽ em…..”
“Không phải cái loại đó, không phải như vậy!” Lý Thiến run giọng ngắt lời hắn, “Không phải cái loại bóng mà thầy nói đâu, nó đột nhiên hiện lên từ một nơi trống rỗng không có ánh sáng, còn đậm hơn rất nhiều so với cái bóng bình thường, quan…quan trọng nhất là…cái bóng kia…cái bóng kia…động tác của nó không đồng nhất với con người!”
Trong phòng bệnh nhất thời yên tĩnh đến dọa người, xương cốt toàn thân Lý Thiến đều run rẩy thảm hại. Thẩm Nguy dừng một chút, cúi người xuống, vỗ vỗ đầu cô tỏ ý trấn an: “Đồng học, em bình tĩnh một chút.”
“Em nhìn thấy, thầy Thẩm, em thật sự nhìn thấy mà,” Lý Thiến nắm chặt góc áo hắn, đột nhiên khóc òa lên, “Em thấy nó đi theo bạn ấy, khi bạn ấy đi vào con hẻm đó, đột nhiên, đột nhiên nó từ mặt đất đứng lên, giống như người thật vậy. Em bị dọa khϊếp vía rồi, một đường liều mạng trốn, liều mạng chạy…… Em tưởng rằng mình nằm mơ, là ảo giác thầy hiểu không? Nhưng mà hai người lại cứ nhất định muốn hỏi em, nhất định muốn nói cho em biết bạn ấy…bạn ấy đã……”
Cô nói tới đây, đại khái là liên tưởng đến những gì Triệu Vân Lan miêu tả, liền bật người dậy đẩy Thẩm Nguy ra, vọt tới góc tường nôn thốc nôn tháo.
Thẩm Nguy có chút trách cứ liếc Triệu Vân Lan một cái.
Triệu Vân Lan xoa xoa cánh mũi, bình thản nói: “Aiiiz, đừng lo lắng, phản ứng của cô bé này còn chưa phải là kịch liệt nhất đâu, anh không biết đấy thôi, sáng sớm ở hiện trường có một nhóc tay mơ chỗ chúng tôi còn nôn thành mềm nhũn như hải sâm cơ.”
Ánh mắt Thẩm Nguy trở thành bất đắc dĩ. Hắn lắc đầu, ra ngoài tìm một chai nước khoáng đưa cho Lý Thiến súc miệng, lại đỡ cô ngồi xuống.
Lý Thiến đứng cũng đứng không vững, lảo đảo vịn tay Thẩm Nguy ngồi trên giường bệnh, ánh mắt dại ra nhìn về phía Triệu Vân Lan: “Nó gϊếŧ người, cũng sẽ gϊếŧ tôi, tôi nhìn thấy nó, nó sẽ không bỏ qua cho tôi, đúng không?”
Triệu Vân Lan không trả lời, lấy từ trong túi ra một quyển sổ nhỏ và một cây bút kí: “Miêu tả một chút hình dạng của nó cho tôi xem?”
“Tôi không thấy rõ lắm, nhưng nó…… là hình người, khi đứng lên từ mặt đất thì…… cao khoảng như vậy,” Lý Thiến lại khua tay múa chân miêu tả một hồi, “Đen đặc, hơi lùn, cho nên nhìn qua hơi béo……”
Triệu Vân Lan dừng bút, nhíu mày hỏi lại một tiếng: “Hơi lùn hơi béo á?”
Lý Thiến gật đầu.
“Có khi nào thực ra nó cũng không thấp, mà là sau khi cô gặp nó thì chạy đi ngay, cho nên nó vẫn chưa đứng lên hoàn toàn không?” Triệu Vân Lan hỏi.
Lý Thiến sững người, phản ứng dường như hơi trì độn một chút, sau đó nàng cụp mắt xuống, tránh đi ánh nhìn của Triệu Vân Lan lại gật đầu: “Cũng…… Cũng có thể như vậy đi.”
Ánh mắt Triệu Vân Lan nhìn cô trở nên cổ quái: “Sau đó thì sao?”
Lý Thiến cúi đầu nói: “Sau đó tôi chạy.”
Triệu Vân Lan không nói chuyện, chỉ là chăm chú nhìn cô.
Mười ngón tay Lý Thiến đan vào một chỗ, siết đến trắng bệch.
Lúc lâu sau, Triệu Vân Lan mới bỏ qua cho cô bé. Y xé một tờ giấy trong sổ viết lên một dãy số: “Nếu có thêm manh mối hoặc là nhớ tới cái gì thì nhanh chóng gọi cho tôi, tôi mở máy hai tư trên hai tư giờ, hôm nay cảm ơn cô.”
Y nói xong, đưa tờ giấy cho Lý Thiến, đứng lên.
Thẩm Nguy: “Tôi tiễn cậu.”
“Đừng đừng, không cần đâu,” Triệu Vân Lan nói, “Tôi ra ngoài hút điếu thuốc, anh nói chuyện với cô nhóc đi. Vừa rồi tôi hơi gấp gáp có lẽ đã dọa sợ cô ấy rồi, thật sự rất xin lỗi.”
Thẩm Nguy nhìn nhìn Lý Thiến, Lý Thiến không biết đang suy nghĩ cái gì, không hề phản ứng với những lời Triệu Vân Lan nói.
Đợi Triệu Vân Lan ngậm thuốc đi ra ngoài rồi, Thẩm Nguy vô cùng cố gắng nhẹ nhàng hỏi Lý Thiến: “Em có đói không? Chút nữa tôi đi căn tin mua gì đó cho em nhé.”
Triệu Vân Lan vừa đi, cảm giác áp bách mà y mang tới cũng đột nhiên biến mất, Lý Thiến tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cảm giác cả người đều mệt mỏi không còn chút sức lực, nghe xong câu này lại vội vàng lắc đầu.
Thẩm Nguy lại hỏi: “Vậy tôi gọi bác sĩ vào đây với em, em cứ nghỉ ngơi trong này, chờ tình hình sức khỏe ổn định một chút thì quay về, được chứ?”
Lý Thiến gật gật đầu.
Thẩm Nguy đi hai bước, tựa hồ nhớ tới cái gì, lại quay đầu: “Trên người có tiền không? Có cần tôi cho em mượn một ít dùng trước hay không?”
Lý Thiến nghe ra ý tốt của hắn, rốt cuộc miễn cưỡng cười lên một chút: “Cảm ơn thầy, thật sự không cần.”
Thẩm Nguy nhìn cô thở dài, như là muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau mới hàm súc nói: “Đồng học, có những lời nói dối là cố ý, có những lời lại không phải là cố ý, cái trước là lừa gạt người khác, cái sau chính là lừa gạt bản thân…… Dù là thế nào đi chăng nữa, vẫn là thực đáng buồn.”
Lý Thiến sửng sốt.
Thẩm Nguy hạ mắt: “Quên đi, em vẫn là tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, hắn đến quầy thuốc của trạm y tế lấy một bình thuốc nhỏ, bước nhanh đuổi theo ra ngoài.
Triệu Vân Lan vẫn còn ở hành lang, y tiếp một cuộc điện thoại.
“Tôi đã hỏi rõ rồi, đây kì thực không phải bên này của chúng ta xảy ra vấn đề, mà là chuyện của ‘bên kia’,” Đầu dây bên kia là một giọng nữ khác với Uông Chủy, khi cô nói chuyện thì kéo âm cuối ra thật dài, kèm theo cố ý, mang đậm kɧıêυ ҡɧí©ɧ, “Đêm hôm qua Quỷ Môn Quan vừa mở ra, hồn phách đăng kí trong danh sách của Địa Phủ đã ít đi mất mười mấy kẻ, nhưng phần lớn là tân quỷ chết chưa được bảy ngày, thứ nhất là vẫn còn lưu luyến nhân gian, thứ hai là vẫn chưa hiểu quy củ, bọn họ thì không sao, chẳng kéo lên nổi bao nhiêu sóng gió, cái phiền toái nhất là nghe nói còn có một ngạ quỷ thừa cơ chạy mất.”
Triệu Vân Lan cơ hồ nghi ngờ lỗ tai của chính mình: “Chạy mất cái của nợ gì cơ?”
“Ngạ quỷ.”
Triệu Vân Lan nổi xung thiên, đầu dây bên kia là cấp dưới nhà mình cho nên y cũng chẳng cần tốn sức che giấu làm cái gì, nhìn nhìn bốn phía không thấy có người, y hạ giọng mở miệng phun ra một tràng: “Con mẹ nó đây là cái chuyện vớ vẩn chết tiệt gì, ngạ quỷ cũng dám để xổng tới nhân gian là thế nào hả? Tên quỷ sai chết dẫm nào không muốn sống nữa vậy?”
“Có quản nghiêm nữa cũng chả ngăn được cá biệt vượt ngục, lại nói cho anh biết, ‘Bên kia’ đến nay vẫn chưa thực hiện công cuộc hiện đại hóa văn phòng ứng dụng công nghệ thông tin đâu, mấy tên ăn hang ở lỗ đó vẫn còn áp dụng phương thức quản lý của mấy thế kỉ trước kia kìa. Cũng là cái lũ ngạ quỷ kia vô dụng thôi, bị giam lâu ngày giam đến hồ đồ, chứ nếu là tôi ấy hả, một ngày không chừng có thể vượt ngục đến tám lần.” Cô gái đầu kia nói tới đây thì ngừng một chút, “À đúng rồi, lần này động tới mạng người, ‘Vị kia’ đưa bái thϊếp tới, đại khái là muốn đích thân đến một chuyến đấy, anh mau trở lại nhìn xem, bái thϊếp của hắn tôi thật không dám mở.”
Triệu Vân Lan nhíu nhíu mi: “Ừm, biết rồi, cái này để sau, cô nhân lúc này tranh thủ giúp tôi một chút___ nơi xảy ra án mạng ở đối diện đường Đại Học, cái ngã tư đó hẳn là có camera theo dõi, có lẽ sẽ chụp lại được gì đó, cô điều tra xem thế nào; sau đó tra hộ luôn một người tên Lý Thiến, nghiên cứu sinh năm nhất khoa Ngoại ngữ Đại học Long Thành, mặt khác hỏi ‘Bên kia’ cho tôi xem cái nhật quỹ mặt sau khắc Luân hồi bàn rốt cuộc là vật gì nhá.”
Lúc này, hắn liếc mắt thoáng nhìn Thẩm Nguy đang tới, liền nói khẽ vào trong điện thoại: “Trước cứ như vậy đã, tôi có chút chuyện, gác máy đây, có tiến triển gì thì nhanh báo cho tôi.”
Nói xong, Triệu Vân Lan xoay người sang chỗ khác, trong nháy mắt thu lại toàn bộ biểu cảm khó chịu, trong một khoảnh khắc từ một đại lưu manh biến thân thành thanh niên thanh lịch, ôn hòa hữu lễ nói: “Dừng lại dừng lại, thầy Thẩm anh thật sự là quá khách khí rồi.”