Đêm đến, Đỗ Cảnh Nguyên tắm rửa sạch sẽ, thay xiêm y mới, trang điểm làm tóc, mọi thứ đều được chỉnh chu. Nàng lén mở cửa, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, rón rén đi từ cửa sau.
Trên đường đi không có gì bất trắc, sở dĩ nàng lén la lén lút là phụ thân nàng không thích Văn Xương, cho rằng hắn xuất thân bình thường không xứng với nàng. Nhiều lúc ông cấm cản nhưng nàng vẫn yêu hắn, hằng đêm đều lén ông ra ngoài gặp hắn, đều này lâu dần thành thói quen.
Sau khi ra từ cửa sau, nàng mở dù che bước đi. Đêm đến sương mù dày đặc, lạnh buốt tim gan, nhưng nàng vẫn bất chấp đi gặp Văn Xương. Trên đường vắng bóng không thấy người, đến ngoại thành xa xôi, có hình ảnh nam tử khoác áo lông vũ đứng. Nàng vui mừng chạy lại.
"Văn Xương ca ca..."
Thấy là nàng, hắn đi đến nắm lấy đôi bàn mịn màng mà vuốt ve, nhưng hắn cảm nhận bàn tay này lạnh buốt. Hắn xót xa nói: "Nguyên nhi, trời lạnh như vậy mà muội..."
"Văn Xương ca ca đừng nói vậy, muội chịu đựng được. Huynh yên tâm đi."
Hai người nhìn nhau mỉm cười, ôm chầm lấy nhau, nàng tựa vào l*иg ngực của người nọ, nụ cười hạnh phúc trên môi.
Có người lén lút đứng nhìn họ, sau gốc cây nở nụ cười rồi rời đi. Đỗ Tự Cầm trong phòng ngủ, ngồi lẳиɠ ɭơ dựa vào lưng ghế, nô tỳ bên cạnh, người bóp chân người xoa vai. Miệng thì nhai hạt điều, nhắm mắt hưởng thụ.
Tỳ nữ thân cận đi đến bên cạnh, cúi đầu một cái. "Tiểu thư, nô tỳ có chuyện cần bẩm báo."
Đỗ Tự Cầm từ từ mở mắt ra, bảo họ lùi hết ra ngoài. Bây giờ trong phòng chỉ còn lại hai người, cô ta bây giờ mới hỏi. "Chuyện gì?"
Tỳ nữ thân cận đi đến bên cạnh cô ta, nói nhỏ vào tai gì đó, lập tức Đỗ Tự Cầm mắt sáng hơn đèn, không tin hỏi lại: "Ngươi nhìn thấy thật chứ?"
"Tiểu thư, nô tỳ không có nhìn lầm. Nô tỳ bám theo cả đoạn đường, nhìn thấy tận mắt mới dám về đây bẩm báo với người."
Đỗ Tự Cầm bỏ hết hạt điều trong tay xuống, miệng cười thành tiếng. "Hay lắm, đêm hôm dám trốn ra ngoài gặp tình lang. Đi, chúng ta phải nói chuyện này cho phụ thân biết nữa chứ. Chỉ có hai chúng ta thì không vui đâu."
"Vâng."
Đỗ Tự Cầm vui vẻ đi đến thư phòng của Đỗ Thất Sơn, không biết giờ này ông còn trong phòng, gõ cửa vài tiếng nhưng không thấy ai trả lời. Cô ta mạnh dạng đẩy cửa đi vào trong, đảo mắt một vòng không thấy người đâu. Đỗ Tự Cầm nghĩ ông chắc ở đại sảnh, nên cùng Dung nhi đến đó. Quả nhiên, ông và Diệp di nương đang bàn bạc ngày giỗ của Đại phu nhân.
Đỗ Tự Cầm bước vào cúi người chào, nói: "Phụ thân, hồi sáng con thấy nhị muội bị dầm mưa. Con nghĩ chắc muội ấy bị cảm phong hàn rồi, nên con đến nói với người. Người mau đi xem muội ấy như thế nào đi."
Đỗ Thất Sơn bổng chốc bất ngờ đứng dậy, "Con nói thật không?"
Cô ta chắc chắn rằng. "Hồi chiều con còn thấy nhị muội ho vài tiếng, nhưng con nghĩ muội ấy không dám nói với người nên mới chịu đựng."
Ông nghe xong liền xót cho nữ nhi của mình, lo lắng không ngừng, bảo hạ nhân mời đại phu ngay. Còn ông đích thân đến thăm nữ nhi của mình, trên đường không ngừng bảo hạ nhân chủng bị hết thứ này đến thứ kia để mang đến cho nàng.
Diệp di nương nhìn thấy hành động bất thường của cô ta nên nảy sinh nghi ngờ, trước giờ cô ta có bao giờ quan tâm đến nhị muội của mình, nhưng nay lại lo lắng cho nàng khi bị phong hàn, bà hỏi.
"Có chuyện gì đúng không? Sao hôm nay con lại lo lắng cho ả nha đầu đó."
"Mẫu thân người yên tâm, chúng ta chủng bị xem kịch hay rồi."
Mọi người đứng trước cửa phòng Đỗ Cảnh Nguyên, ông gõ cửa mấy cái nhưng đáp lại chỉ là khoảng trống yên tĩnh.
"Nguyên nhi, có phải con không khỏe ở đâu không? Phụ thân đã mời đại phu đến xem cho con rồi, con không cần phải sợ. Phụ thân biết bây giờ con đang nghỉ ngơi nhưng sức khỏe vẫn quan trọng nhất. Nguyên nhi con mau mở cửa đi."
Ông bên ngoài nói không ngừng nhưng bên trong vẫn không hoài âm. Đỗ Thất Sơn có chút mất bình tĩnh, lo lắng cho nàng thái quá khiến Đỗ Tự Cầm bên cạnh đố kỵ đến đỏ mắt. Cô ta nhìn Dung nhi, tỳ nữ thân cận cô ta hiểu ý đi đến đẩy cửa. Vì thế mọi người mới bước vào, xông vào như thế này không hay cho lắm.
Tỳ nữ dùng ngọn đuốc tre[1] nhom lửa lên đèn nến trong phòng, căn phòng ban đầu tối đen như mực cuối cùng cũng sáng trở lại. Nhưng đều chú ý ở đây là không thấy Đỗ Cảnh Nguyên ở đâu, trên giường cũng không có. Đỗ Thất Sơn nổi đoá bảo tất cả mọi người trong nhà đi tìm, lúc này tỳ nữ bên cạnh run rẩy không ngừng đã lọt vào mắt của ông.
[1] Ngọn đuốc tre: là một cây ngắn với vật liệu dễ cháy ở một đầu, được đốt cháy và sử dụng làm nguồn sáng.
"Ngươi lại đây."
Mọi người trong phòng ngước nhìn, Dung nhi thấy là ông bảo mình nên nhìn Đỗ Tự Cầm, cô ta mỉm cười gật đầu với tỳ nữ, liền bước lên mấy bước. Dung nhi hành lễ.
"Lão gia."
"Ngươi có gì muốn nói sao? Ngươi biết chuyện gì. Nói mau! Nếu không ta nhất định khiến ngươi sống không bằng chết!"
Tỳ nữ sợ hãi quỳ xuống khóc lóc, cô nói: "Lão gia xin người tha mạng, mới vừa nãy nô tỳ đi xuống phòng bếp thì thấy nhị tiểu thư lén lút đi ra từ cửa sau. Nô tỳ tò mò nên bám theo thử...ai ngờ nhị tiểu thư gặp..." Dung nhi càng nói càng cuối đầu xuống sâu hơn.
Ông tức giận quát lớn, chuyện đúng lúc muốn biết mà tỳ nữ nói mập mờ nên tức giận. "Gặp ai? Ngươi mau nói đi chứ. Muốn ta cắt miệng ngươi sao!?"
"Dạ là Văn công tử."
Đỗ Thất Sơn tức giận đập bàn, vung tay áo lớn tiếng nói: "Dẫn đường!"
Dung nhi đứng dậy, ông hùng hổ bước ra ngoài. Nhìn Đỗ Tự Cầm dương dương tự đắc, cô ta nói: "Mau dẫn đường cho lão gia, đừng chỉ sai đường đấy."
"Vâng, nô tỳ biết rồi."
Phía bên này, Đỗ Cảnh Nguyên và Văn Xương vẫn không hay biết gì vẫn ung dung nói chuyện. Hai người cùng ngồi trên băng ghế, nàng dựa vào vai hắn không ngừng suy nghĩ mông lung. Nàng nói: "Văn Xương ca ca, không lẽ chúng ta cứ lén lút gặp nhau như vậy sao? Sớm muộn gì mọi người cũng biết thôi."
Văn Xương xoa nhẹ vai nàng, nhẹ nhàng mở lời an ủi. "Nguyên nhi, muội yên tâm. Đợi ta thi đỗ trạng nguyên, có công danh vang dội, nhất định ta sẽ hỏi cưới muội mà."
"Huynh nói thật không?" Nàng hỏi lại.
Hắn vô cùng chắc chắn với câu trả lời của mình, nói: "Thật, ta sẽ cưới hỏi muội đàng hoàng. Dùng kiệu hoa tám người rước muội vào cửa, cho muội một lễ cưới hoành tráng biết bao người ngưỡng mộ."
Khi nghe lời hứa của người thương, nàng vô cùng vui mừng. Hai người ôm nhau thắm thiết hơn, theo lời nói của Dung nhi hai người họ ở văn miếu bỏ hoang ngoại thành. Ông nghe xong càng tức giận hơn, cô nam quả nữ đêm hôm bên nhau như vậy nếu bị đồn ra ngoài thì còn gì thanh danh nữ tử.
Vui mừng chưa bao lâu, thì phụ thân nàng dẫn người đi đến. Tức giận nhìn cảnh tượng trước mắt, lôi kéo nàng quay về, còn quát lớn. "Ta còn thấy hai người lén lút gặp nhau nữa thì ta đánh gãy chân ngươi!!"
Văn Xương quỳ xuống cầu xin, ôm chân ông năn nỉ. "Đỗ Tướng quân, bọn ta thật lòng yêu thương nhau. Tại sao ngài cứ ngăn cản bọn ta? Ta xin thề sẽ yêu thương muội ấy suốt đời."
Đỗ Thất Sơn cáu gắt đạp hắn ra xa, chỉ tay vào hắn nói: "Ta không cần ngươi thề thốt, ta nói cho ngươi biết, một khi ta còn sống đừng hòng hai người ở bên nhau. Đánh hắn cho ta!"
Đám hạ nhân lao vào đánh hắn túi bụi, hắn co người chịu cơn đau. Đỗ Cảnh Nguyên bị nhiều người giữ chặt không thoát ra được, khóc lớn cầu xin phụ thân dừng tay nhưng không có kết quả. Ông vẫn y nguyên khuôn mặt lạnh tanh, nhìn hắn bị đánh đến bật máu thì mới hài lòng. Đỗ Thất Sơn đưa nàng về nhà, bỏ mặt hắn nằm thoi thóp dưới đất lạnh lẽo.
[...]
Vừa về đến nhà Đỗ Thất Sơn tức giận bắt nàng quỳ xuống, nàng ngoan ngoãn nhận lỗi nhưng không chấp nhận ông đánh Văn Xương như vậy. Lời nói dứt ông bật cười, nữ nhi vừa mới tròn mười tám tuổi mà đã tư tình với kẻ khác, lại còn đêm hôm trốn đi. Trước đây, nàng cũng từng gặp hắn nói chuyện vui đùa, tất cả đều lọt đến tai Đỗ Thất Sơn. Ông vô cùng khó chịu, con gái ông không thể chịu khổ ở cái nhà đấy.
"Nguyên nhi, có phải bây giờ con lớn khôn rồi nên cãi lời ta phải không?"
"Phụ thân, nữ nhi trốn đi là sai, lớn tiếng với người là sai. Nhưng mà người cũng không thể đánh huynh ấy như vậy, lỡ đâu bị thương nặng hay nguy hiểm đến tính mạng thì sao?"
"Chỉ hù dọa vài cái không chết được đâu. Con bây giờ xót thương cho hắn sao, vậy con có xót cho người cha này không?"
Đỗ Cảnh Nguyên im lặng một chút, lúc lâu nàng mới trả lời: "Phụ thân huynh ấy có chỗ nào không tốt, tại sao người cứ ngăn cản bọn con chứ?"
Ông tỏ vẻ khinh thường gia đình nhà họ, buông lời mỉa mai. "Gia đình nhà hắn chỉ buông bán bình thường không bằng một chút nhà ta nữa. Những công tử gia đình danh môn con không chọn lại đi chọn một gia đình chẵn có chút tiếng tăm hay thế lực nào. Ta cũng chỉ thương con thôi, nếu con biết nghe lời thì đâu đến nổi."
Nàng ương ngạnh không nghe lời, liếc nhìn những người kia, Diệp di nương kể cả Đỗ Tự Cầm. Nàng không tin bản thân mình không làm ra tiền, có thể gã vào gia đình hắn là nàng vui mừng rồi đừng nói đến chi có tiếng tăm hay không tiếng tăm.
"Phụ thân, sắp tới có kỳ thi Trạng nguyên ba năm một lần. Con cũng tin huynh ấy sẽ thi Đỗ Trạng nguyên, chưa biết tương lai sao phụ thân chê gia đình huynh ấy bình thường. Không chừng sau này huynh ấy làm mệnh quan triều đình, giúp nước ngày một vững mạnh."
Nghe xong mọi người bật cười, ai nấy đều nghe nàng nói mà không thể tin được. Đang ôm mộng hão huyền thăng quan tiến chức, nàng bậm môi. Đỗ Thất Sơn tự chế giễu những lời nói của nữ nhi mình.
"Nguyên nhi, con đừng tin những lời nói của kẻ phàm phu tục tử[2]. Hắn chỉ hứa qua loa cho con tin, chứ con nghĩ hắn sẽ làm được chắc."
[2] Phàm phu tục tử: Kẻ tầm thường, thô lỗ, tục tằn, không xứng danh trang nam nhi, quân tử.
Đỗ Cảnh Nguyên nghe như thế tức giận, nói lớn. "Phụ thân, người không được nói huynh ấy như vậy. Con tin tưởng huynh ấy, hơn nữa nếu không phải huynh ấy con sẽ không lấy ai hết. Nếu người còn ngăn cản con sẽ xuống tóc[3], cả đời không lấy ai cho người vừa lòng!"
[3] Xuống tóc: cào đầu, làm ni cô.
Đỗ Thất Sơn nổi nóng đập bàn đứng dậy, quát lớn: "Con dám!"
Đỗ Cảnh Nguyên cũng không thua kém, ngước đầu lên nhìn thẳng vào đồng tử của ông. Đứng bật dậy lớn tiếng. "Tại sao con không dám!"
Tiếp theo sau đó ông vươn tay tát nàng một cái thật mạnh, một bên mặt ngay lập tức có cảm giác đau rát hiện lên tức khắc. Nàng không tin được cha sẽ đánh mình, từ nhỏ đến lớn ông chưa từng đánh nàng lần nào. Vậy mà, hôm nay...ông lại ra tay đau như vậy, nàng sờ lên má mình, ánh mắt không tin được nhìn ông.
Mọi người ở đấy được một phen bất ngờ, Lê nhi bên cạnh muốn tiến lên nhưng bị tỳ nữ thân cận Đỗ Tự Cầm ngăn lại.
"Người đâu! Đưa nó về phòng. Kể từ hôm nay không có lệnh của ta không ai được phép cho nó bước ra khỏi phòng nữa bước!" Ông vung tay áo nhìn sang một bên, không nhìn nàng lấy một cái.
Tỳ nữ lôi nàng đi, ấm ức đến bật khóc. Nàng không can tâm, hét lớn. "Phụ thân sao người lại đối xử với con như vậy? Chẳng lẽ ở bên cạnh người mình thương là sai sao? Phụ thân người thương con với, người đối xử với Nguyên nhi nhẫn tâm quá!"
Thấy ông tức giận Diệp di nương tiến tới an ủi, cái kết nhận lại là sự trách mắng hất hủi của ông. Bà sợ hãi đứng im bên cạnh không nhút nhít, bảo tất cả mọi người ra ngoài để bà nói vài lời.
"Lão gia, dù sao Nguyên nhi cũng còn nhỏ. Bướng bỉnh khó dạy bảo cũng là điều dễ hiểu, người cũng không nên khắt khe với con bé như vậy."
"Chính vì như thế ta mới khắt khe, nếu không hôm nay trốn đi gặp tên tiểu tử đó, chẳng lẽ hôm sau lại bỏ nhà đi theo tên đó luôn ư."
Diệp di nương chỉ cười rồi nói tiếp: "Nguyên nhi sẽ không như vậy đâu. Sau vài ngày cầm túc sẽ hiểu cho người phụ thân như người mà, chỉ là cần thời gian thêm để con bé tự suy ngẫm."
Nàng bị ép nhốt vào phòng rồi đám hạ nhân khóa trái cửa, mặc nàng la hét đập cửa như nào bọn họ cũng không mở. Lê nhi không ngừng trấn an nàng chỉ có Đỗ Tự Cầm vui vẻ bên ngoài.
"Nhị muội, ở trong đó vài ngày suy nghĩ đi ha. Nếu không lại càng chọc giận phụ thân nữa."
"Đỗ Tự Cầm, có phải chuyện hôm nay là do tỷ nói cho phụ thân phải không?"
Cô ta không từ chối mà trực tiếp thừa nhận. "Đúng là ta, thì sao?"
Nói xong cô ta bỏ đi, mọi người cũng đi hết chỉ còn nàng và Lê nhi. Tức giận không thể làm gì, đi qua đi lại suy nghĩ rồi nói: "Lê nhi, em nghe ngóng tình hình Văn công tử giúp ta. Xem huynh ấy có bị thương nặng không hay nguy hiểm gì không? Nếu huynh ấy có hỏi ta thì em nói ta vẫn bình an không sao hết. Em có nghe không?"
"Vâng, nô tỳ biết rồi. Người đợi tin của nô tỳ."
~hết chương 2~