Ngược Thiên Mệnh Ta Ngã Vào Lòng Đại Lão

Chương 1: Căn cốt tu tiên

Hai tháng trước Tiểu Hạ tử đang lang lang du ngoạn bên sườn núi thì gặp được sư phụ, người tiến đến sờ nắn khắp người cậu một lúc lâu rồi mới hỏi đến nhà cửa cha nương cậu.

Tiểu Hạ Tử năm nay đã mười lăm tuổi, cậu không thích đọc sách, cũng không thích tự tập bằng hữu chơi bời lêu lỏng, câu là thích cây cỏ hoa lá, càng thích đắm mình trong trời đất.

Cậu còn nhớ có một lần trong năm cậu năm tuổi, nằm bên cây ngô đồng trong sân, chỉ cần hít hương của những bông hoa ngô đồng tỏa ra cậu không cần ăn cũng chẳng cần uống, vậy mà cậu cũng không cảm thấy đói, cứ thế cậu nằm đó một ngày một đêm cho đến khi cha nương tìm được cậu.

"Lúc đó cả người con lấp lánh kim quang, như tiên nhân hạ phàm."

Tiểu Hạ Tử còn lấy đó làm vinh hạnh, sau này đi tư thục đọc sách, cậu điều sẽ lấy đó làm tự hào mà khoe mẽ.

Sau khi sư phụ và cha nương cùng tổ phụ tổ mẫu và nhị thúc vào thư phòng, Tiểu Hạ Tử có hơi buồn chán mà ngồi xếp bằng dưới gốc cây ngô đồng.

Gia quyến nhà cậu nói ra thì có hơi thưa thớt, bởi tổ phụ chỉ cưới mỗi một mình tổ mẫu, cho dù người người điều bàn ra tán vào, nhưng tổ phụ cũng không nạp thêm thϊếp thất, mà tổ mẫu lại chỉ sinh hai nhi tử.

Cha Tiểu Hạ Tử là con trưởng, cũng noi theo tổ phụ, cũng chỉ lấy một người thê tử, nghe tổ mẫu kể lại cha ngày xưa rất hiếu học, nhưng đầu óc có chút trì hoãn, không được sáng suốt như nhị thúc, dù vậy nhưng nhị thúc lại không thích làm quan, chỉ một lòng hướng đến tự do, phiêu bạc gian hồ.

Cha cậu hiện đang giữ chức giám quan của quốc khố, nghe thì oai phong đấy, nhưng lại bị hoàng đế mắng suốt.

Cậu nghe cha than phiền cũng biết được đôi chút nổi khổ tâm của cha, quốc khố thì không được dư dả, mà hoàng đế thì ba ngày hai bữa muốn tặng cho quý nhân này san hô phỉ thúy, ngày mai lại muốn xây hành cung theo ý quý phi, sau nữa lại muốn du sơn ngoạn thủy với mỹ nhân.

"Cha mà không nề hà việc mình là thần tử, thì cha đã mắng cho tên hoàng đế chết bầm đó một chập."

Cậu thầm nghĩ nếu như thế có khi cả nhà cậu bị tru di cửu tộc lâu rồi.

Cha nói thì cậu nghe chứ cậu không dám ý kiến, bởi có một lần cậu bị cha gõ đầu vì cậu chỉ hỏi có một câu.

"Cha, vậy sao người không nói cho hoàng đế biết là hết tiền rồi, chức quan của người chỉ giữ một căn phòng trống."

Cha mắng cậu, cha nói cha cũng muốn nói, nhưng nói thì hoàng đế sẽ tăng thuế, chỉ có bá tánh là khổ, cậu không hiểu được thâm ý trong đó, bởi cậu còn quá nhỏ, mãi đến vài chục năm sau cậu mới rõ ràng câu nói đó của cha.

Nhưng cuối cùng cha cậu cũng tìm ra kế sách vẹn toàn đôi bên, đó là mỗi lần hoàng đế yêu cầu những điều vượt khả năng quốc khố, ông lại đi mách lẻo với thái hậu, nhưng như vậy thì người không vẹn toàn lại biến thành ông, vì sau mỗi lần như thế, ông lại bị hoàng đế mắng chửi không thương tiếc, sau đó lại về nhà khóc lóc với nương, cha cậu đúng là rất nhõng nhẽo với nương.

"Két."

Cánh cửa thư phòng được mở, Tiểu Hạ tử nhìn thấy nét mặt nghiêm nghị của của tổ phụ và cha, riêng tổ mẫu và nương thì hốc mắt có chút đỏ.

Sau đó là những chuỗi ngày Tiểu Hạ Tử nhớ nhung nhất, cũng quyến luyến nhất, cha cũng xin nghỉ làm dài hạn để ở nhà cùng cậu, đến cả nhị thúc cũng không ra ngoài nữa.

Mười ngày sau thì sư phụ đến đón cậu đi, cậu còn nhớ hôm đó cả nhà ai cũng khóc, cuối cùng cậu cũng biết được cậu là sắp đi tu tiên rồi.

"Khá lắm."

Đây là lời tổ phụ nói.

Cha và nhị thúc thì dặn dò cậu chăm chỉ học tập, không được lười biếng.

Tổ mẫu lại ôm lấy cậu vỗ vỗ lên vai cậu, bảo cậu nhất định phải ngoan ngoãn.

Nương cậu tiến đến, nắm lấy tay cậu đặt lên bụng mình nói.

"Vốn dự định đợi đứa nhỏ qua ba tháng mới công bố ra bên ngoài, nhưng nay con đi rồi, đợi khi con trở về lần nữa, không biết đệ đệ muội muội đã lớn như thế nào rồi, con trước tiên chào hỏi đệ đệ muội muội một lần."

Nói chưa hết câu nước mắt nương đã rơi xuống, cậu vậy mà sắp có đệ đệ muội muội rồi sao?

Đưa tay sờ nhẹ lên bụng nương, Tiểu Hạ Tử áp tai vào bụng, cậu vậy mà cảm giác được hai sinh mệnh bên trong.

Cậu vừa định nói cho nương thì sư phụ đã cản lại.

"Thiên cơ bất khả lộ, đã đến giờ rồi, đi thôi."