Khi Tôi Mở Được Kỹ Năng Đọc Suy Nghĩ

Chương 15

Lúc tôi đi vệ sinh, Hà Băng Thanh cũng đi theo.

Cô ta lớn tiếng chất vấn tôi: “Trình Miêu Miêu, sao cậu lại trở thành người như thế này!”

“Trở thành người như nào cơ?” Tôi yếu ớt hỏi cô ấy.

“Trở nên đạo đức giả, viển vông, giả dối! Cậu làm tôi thấy kinh tởm!"

"Nhưng..." Tôi nhìn cô ấy với đôi mắt ngây thơ và khó hiểu, “Băng Thanh, không phải cô luôn là người như vậy sao?"

"Ý cậu là sao?!"

Cô ta nói xong liền vung một cái tát, nhưng tôi nhanh tay lẹ mắt đã giữ chặt được cổ tay cô ta.

Việc rèn luyện sức khỏe những ngày qua hẳn không phải là vô ích.

"Tôi chỉ đối xử với cậu như cái cách mà cậu đã đối xử với tôi thôi. Mới thế mà cậu đã không thể chịu đựng được rồi à?"

Hà Băng Thanh đã sức cùng lực kiệt rồi thì tôi cũng lười tiếp tục giả vờ với cô ta.

"Hà Băng Thanh, khi cô giả bộ làm chị em tốt của tôi, điều cô thật sự nghĩ trong lòng là gì, cô hẳn là người hiểu rõ nhất."

"Tôi nghĩ gì á? Tôi coi cậu như một người chị em tốt. Cậu lại lấy oán báo ơn, mặc kệ lòng tốt của tôi."

"Ồ?"

Tôi cười lạnh, "Cô coi tôi là chị em tốt nên trong lòng gọi tôi là đồ mập mạp xấu xí, lại còn sỉ nhục gia đình tôi sao? Cô quan tâm đến tôi á? Cô quan tâm bằng cách kéo mọi người lại để cười nhạo tôi à?"

"Cô-—" Hà Băng Thanh vẫn muốn mắng tôi, nhưng rõ ràng là cô ta đã bắt đầu mất tự tin rồi.

"Chắc cô đang nghĩ, làm sao mà tôi biết được, có phải không?"

Tôi đến gần Hạ Băng Thanh, chậm rãi nhếch đôi môi đỏ mọng: “Ngẩng đầu ba thước có thần linh, không lẽ cô cho rằng nhân quả sẽ bỏ qua cho cô chắc?"

"Cậu đang nói linh tinh vớ vẩn cái gì vậy!"

Tôi cười, đứng thẳng lên: "Hà Băng Thanh, tôi là “quả táo” mà cô đáng phải nhận đấy."

Ánh mắt của Băng Thanh càng lúc càng hoảng sợ, trông cô ta không còn bình tĩnh được như khi bắt nạt tôi nữa.

Cô ta không còn giống nữ thần nữa mà giống như một con chó đi lạc.

“Người như cô á hả, không xứng có được tình bạn, cũng không xứng có được tình thân đâu.”

Tôi vỗ nhẹ vào vai cô ta, “Tình yêu mà cô phấn đấu đạt được cũng chỉ là một giấc mơ thôi.”

“Cô nói láo! Cút đi!”

Hà Băng Thanh tiến về phía tôi định đánh.

Nhưng tôi đã đẩy cô ta ra, mở màn hình điện thoại cho cô ta xem.

“Cô có biết cái người gọi là nam thần của cô lại là kẻ hám lợi không?”

Trên màn hình chính là “Hội trưởng” - người vừa chủ động kết bạn với tôi.

“Tối nay em đẹp lắm.”

Anh ta còn share cho tôi một bài hát tên là “Người đặc biệt”.

“Tình yêu đặc biệt, dành cho người đặc biệt.”

Lần đầu tiên tôi nhận ra rằng ngoài làm trà xanh, bản thân mình còn có tiềm năng khác ác liệt như vậy.

Tôi ngâm nga hai câu hát, nâng cằm Hạ Băng Thanh lên: “Tôi căn bản là không thích loại đàn ông như này chút nào, nhưng cô lại coi hắn như bảo bối.”

Đả kích quá lớn, sắc mặt Hà Băng Thanh xám xịt như tro.

Tôi vỗ vỗ nhẹ vào mặt cô ấy: "Đừng tưởng rằng mọi người vây quanh cô là vì bản thân cô, đãi ngộ của mọi người với cô trước đây đều là do cô cướp từ chỗ tôi cả. Chỉ có tôi đối xử chân thành với cô, mà lại vứt tấm chân thành ấy cho chó ăn."

“Bây giờ tôi muốn lấy lại tất cả, cô đã hiểu chưa?"