Cách Hà Băng Thanh nhìn tôi không còn có thể được mô tả bằng sự oán giận đơn giản nữa.
Hình tượng mà cô ta dày công tạo ra đã trở thành bộ quần áo mới của vị vua vì đòn phản công là tôi.
Mọi người ngày càng trở nên nghi ngờ thân phận phú nhị đại của cô ta.
Trở lại ký túc xá, tôi vẫn giả vờ ngoan ngoãn trước mặt Hà Băng Thanh:
“Băng Thanh, tớ xin lỗi, tớ không biết mọi chuyện sẽ ra như thế này. Mấy chuyện nhỏ này cậu sẽ không trách tớ chứ?”
“Chuyện nhỏ?” Đôi lông mày xinh đẹp của Hà Băng Thanh nhíu lại.
Trong lòng cô ta tràn ngập những lời chửi bới bẩn thỉu đối với tôi:
“Con khốn, đồ xấu xí, sao mày không chết đi. Chẳng phải trong nhà chỉ là vài đồng tiền thối thôi sao! Ai biết có phải mẹ cô ra ngoài bán thân mà có không cơ chứ!”
Tôi bất lực nhìn cô ta: “Băng Thanh, trong lòng cậu đang mắng tớ sao?”
Cô ta giật mình sửng sốt một lúc, sau đó lạnh lùng hét lên: "Cậu cho rằng tớ dở hơi giống như cậu sao? Tiểu thư như tớ không bao giờ chửi bới người khác."
"Tớ cũng nghĩ vậy," tôi nghiêm túc gật đầu như thật, "Đừng tức giận nữa, tớ đem xe mới cho cậu lái, được không?"
Vẻ mặt cô ta bắt đầu dịu đi, cô ta cau mày nhìn tôi và thầm nghĩ:
“Tôi còn tưởng rằng cô đã đổi tính, không ngờ vẫn là kẻ ngốc à?”
Tôi lắc tay cô ta làm nũng: "Không phải là sắp tới sinh nhật hội trưởng rồi sao? Tớ có thể đưa chìa khóa biệt thự cho cậu, hai người có thể đến đó mà ăn sinh nhật.”
Ánh mắt Hà Băng Thanh sáng lên, cô ta đưa tay ra với vẻ dè dặt: “Miêu Miêu, tớ đã nói rồi. Cậu hay làm mất đồ lắm, nên tốt nhất là cứ để tớ giữ chìa khóa nhà giúp cậu cho.”
Tôi gật đầu liên tục.
Cuối tháng là sinh nhật của hội trưởng mà Hà Băng Thanh thầm mến. Tôi biết cô ấy đã lấy phí sinh hoạt một tháng, mua cho hội trưởng một đôi giày thể thao.
Thành thật mà nói, tôi không cảm thấy cái người gọi là hội trưởng "Vạn Người Mê" này mê người ở chỗ nào.
Hai người anh họ của tôi đều là minh tinh, gặp bọn họ nhiều rồi, nhìn lại hội trưởng, nhiều nhất chỉ có thể tính là có ngũ quan hài hòa.
Hơn nữa dựa trên mấy lời trăng hoa mà hắn nói với Hà Băng Thanh thì rất có thể anh ta là một “cây cờ đỏ di động”
Đàn ông không có tự trọng thì cũng chỉ giống như một củ cải trắng thối.
Tôi không biết tại sao Hà Băng Thanh lại đi thích một củ cải trắng thối như vậy chữ.
Hà Băng Thanh lấy chìa khóa từ chỗ tôi, bắt đầu gửi tin nhắn cho hội trưởng, nói muốn tổ chức party sinh nhật cho anh ta.
Cô ta còn ngước mắt lên nhìn tôi: "Miêu Miêu, hay ngày hôm đó cậu cũng đến đi."