Tôi đã kể cho chị họ nghe về chuyện này, chị vô cùng tán thành: "Làm tốt lắm! Hãy tiếp tục làm thế và lấy lại 6000 tệ nhá! Đừng để cái con trà xanh kia lấy được một xu nào nữa!"
Với sự động viên của chị họ, tôi càng cảm thấy vui vẻ.
Ngày hôm sau, khi thức dậy, tôi chào buổi sáng Hà Băng Thanh như chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó tôi mở tủ lấy ra chiếc váy Dior mẹ mới gửi cho tôi ra.
Hà Băng Thanh cau mày: “Miêu Miêu à, đừng thể hiện sự giàu có ra ngoài, sẽ gây ra tai họa đấy.”
Tuy nhiên điều cô ta đang suy nghĩ trong lòng là: “Đã là con lợn thì dù ăn mặc thế nào thì cũng vẫn là lợn thôi, uổng hết cả bộ váy đẹp, vàng bạc thì cũng biến thành một mớ cớt thoi”
Tôi chớp chớp mắt, cố ý giả bộ như không hiểu: “Hả? Tai họa? Chẳng trách cậu đã lấy hết quần áo mới của tớ mặc. Cậu đang giúp tớ diệt trừ tai hoạ sao?”
Nếu là người khác nói mấy lời này, Hà Băng Thanh nhất định sẽ cảm thấy bọn họ là đang chế giễu cô ta.
Nhưng khi lời này được nói ra từ miệng tôi, cô ta sẽ chỉ cảm thấy bản thân lại lừa dối tôi một lần nữa.
“Cậu đối xử với tớ thật tốt.” Tôi nắm tay Hà Băng Thanh, từ tận đáy lòng chân thành mà cảm thán.
Cô ta hét lên ở trong lòng: "Đồ ng.u này."
Rửa mặt xong, Hà Băng Thanh bắt đầu trang điểm như mọi khi. Trước đây trong quá trình này, tôi sẽ ngồi cạnh cô ta, thỉnh thoảng sẽ khen ngợi kỹ năng tuyệt vời và khuôn mặt xinh đẹp của cô ta.
Nhưng hôm nay, tôi cũng sẽ tham gia với cô ta.
"Băng Thanh, cậu có thể tự dùng mỹ phẩm của cậu được không? Tớ cũng muốn trang điểm nữa."
Động tác tay của cô ta dừng lại.
Nếu tôi không nhắc, có lẽ cô ta đã quên rằng tất cả đồ trang điểm cô ta dùng đều là của tôi.
“Trang điểm?” Hà Băng Thanh liếc nhìn tôi, “Không phải tớ đã nói với cậu rằng da của cậu tương đối nhạy cảm sao? Nếu trang điểm quá nhiều sẽ dễ bị ung thư da đó?”
Lại còn ung thư da.
Nếu tôi không nghe thấy tiếng lòng của cô ta, tôi hẳn sẽ lại tin vào điều đó.
"Đêm qua tớ nằm mơ, đột nhiên nghĩ thông suốt rồi. Thà sống một cuộc đời tươi đẹp ngắn ngủi còn hơn sống một cuộc đời xấu xí trăm năm."
Không phải chỉ là bịp bợm xíu thôi sao? Ai mà không làm được chứ?
Hà Băng Thanh nhìn tôi bằng vẻ mặt phức tạp. Tôi đã nói đến như vậy thì làm sao mà cô ta còn lý do gì để ngăn tôi lại được nữa chứ.
Cô ta chỉ có thể đưa cho tôi bộ mỹ phẩm với vẻ mặt buồn bã: “Ồ, tớ đều là vì muốn tốt cho cậu thôi. Nói mà cậu không nghe thì tớ chịu.”
Sau đó cô ta trở về bàn của mình, lấy trang điểm của bản thân ra, chỉ là có hơi chậm chạp không xuống tay được.
Tôi nghe thấy tiếng lòng cô ta đang vô cùng phẫn nộ: "Nếu mình mà sử dụng mấy thứ vô dụng này thì chắc chắn chúng sẽ làm hỏng khuôn mặt của mình mất. Thật khó chịu. Phiền chết đi được, con mập ch.ết ti.ệt kia lại giở chứng cái gì vậy trời, đã xấu xí lại còn hay mang đến rắc rối cho người khác!"
Cô ta quay lại nhìn tôi, đảo mắt khi thấy tôi sử dụng cọ không thành thạo.
"Miêu Miêu, để tớ giúp cậu trang điểm nhé?"
"Hả? Thật sao?"
"Thật mà, thật mà, cậu không tin vào tay nghề của tớ à?"
Hà Băng Thanh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh tôi, cô ta không biết rằng những ác ý trong mắt mình có bao nhiêu đều lộ ra hết cả.
Tôi chỉ mới cứng rắn một chút thôi mà cái vỏ bọc cô tiên nhân hậu của cô ta đã sắp vỡ ra tới nơi rồi.
Sau này xem ra sẽ còn đau đớn hơn nữa.
Hà Băng Thanh dùng cọ đánh lên mặt tôi, trong lòng cười lạnh: “Đồ xấu xí, kệ mặc cô quấy phá, để tôi xem cô còn dám gặp người khác không, để xem sau này cô còn dám trang điểm không!”
Nhưng cô ta không biết rằng, tôi đã lên kế hoạch cho việc đó rồi.
Cô ta càng khiến tôi xấu xí thì cô ta càng đẩy mình đến cái chết nhanh hơn.