Khi đang về phòng kí túc xá, tôi vô ý trượt chân té cầu thang. Ngã xong tôi chợt phát hiện ra hình như mình có thể nghe được tiếng lòng của người khác.
Cô bạn thân Hà Băng Thanh của tôi đưa tay kéo tôi đứng dậy, vô cùng lo lắng hỏi: "Không sao chứ, Miêu Miêu?"
Tôi vừa định trả lời thì lại nghe thấy một giọng nói y hệt: "Cái con b.éo ú đáng gh.ét này sao cứ trơ mắt ra nhìn mình hoài vậy. Ngã có một cái mà ng.u người luôn rồi hay gì trời?”
Tôi nhìn xung quanh tìm xem còn có ai ở đây nữa không, nhưng trên cái cầu thang này chỉ có duy nhất một mình tôi và Hà Băng Thanh thôi.
"Cậu vừa chửi tớ à?"
Hà Băng Thanh như bị nhìn thấu tâm tư, bối rối nói: " Hả... cậu nói gì vậy! Sao mà tự nhiên tớ lại chửi cậu được chứ?"
Tuy nhiên, cô ta vừa dứt lời, thì tôi lại nghe thấy một giọng nói khác: "Mọe kiếp, chẳng lẽ mình tỏ ra ghét bỏ lộ liễu quá hay gì mà khiến cô ta mới nhìn thấy vậy nhể?"
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt Hà Băng Thanh. Đây chắc chắn chính là giọng nói của cô ta.
“Cậu rất ghét tớ phải không?”
Hà Băng Thanh cứng đờ, sắc mặt bắt đầu trắng bệch, cười khan: "Miêu Miêu, cậu, cậu đang đùa à? Nếu tớ không thích cậu, thì tớ sẽ chả thèm kết bạn với cậu đâu."
Nhưng cùng lúc đó, lại có một giọng nói khác vang lên bên tai tôi.
"Khờ v.ãi. Đầu óc của cô có vấn đề à. Còn cần hỏi lại nữa chứ! Nếu không phải tôi mở lòng giữ cô bên cạnh làm nền cho tôi, thì ai mà thèm ngày nào cũng đi cùng cô chứ?, Đồ ng.u.”
Tôi cau mày, chậm rãi đẩy tay Hà Băng Thanh ra.
Hình như tôi hiểu cái âm thanh tôi vừa nghe được là gì rồi.
Để xác minh, tôi thử cản một cô gái đi ngang qua và chào một cách lịch sự.
Người nọ nhìn tôi kiểu “???” nhưng cũng chào lại tôi.
Chỉ là, tôi lại nghe thấy một giọng nói khác: "Người này lạ quá. Mình có quen biết cô ấy không nhỉ?", tôi có thể xác nhận suy đoán của mình là đúng rồi.
Chỉ là tôi không thể tin rằng Hà Băng Thanh, người mà tôi luôn coi như chị em ruột, lại nghĩ như vậy về tôi trong lòng.
Từ khi vào đại học đến nay, chúng tôi gần như dính nhau như sam.
Cô ta rất nhiệt tình và luôn quan tâm đến tôi.
Tôi đã từng vô số lần nghĩ rằng nếu không có cô ta, chắc niềm tin hi vọng vào cuộc sống đại học tươi đẹp của tôi sẽ giảm hẳn đi một nửa.
Nhưng bây giờ tôi biết trong mắt cô ta, tôi chỉ là một con khỉ hề hước trong rạp xiếc mà thôi.
Bị người mình thương yêu lừa dối thực sự không phải là một cảm giác dễ chịu gì cho cam... Tôi cúi đầu, đi xuống cầu thang, tầm nhìn dần nhòe đi làm tôi lại xém trượt chân mấy lần.