“Hương ơi, Hương à, mày gϊếŧ người không dao hả?”
Tôi lại bắt đầu khủng bố tin nhắn con nhỏ, thiếu điều đến nhà nó để hỏi. Công nhận là nó có nhiều chuyện nhưng sao tự nhiên con bé nó nhiệt tình dữ vậy, có bao giờ làm chuyện không công đâu. Ơ hay, hình như nó thấy tôi nhắn tin không có dấu hiệu dừng lại nên nó bờ lốc tôi luôn rồi, sao tự nhiên đốt nhà người ta rồi chỉ để lại thùng xăng giữa đống tro tàn vậy. Ủa alo?
Chiều hôm đó, buổi chiều học Toán với chị nhà, khi mà mọi người còn chưa đến lớp…
- Mày làm gì vậy, mày đã nói những gì với chị ấy vậy – Vừa vào lớp thấy nhỏ đang ngồi nên tôi chạy vội đến.
- Thì nói những gì chị ấy muốn biết thôi – Nhỏ Hương nhún vai nhìn tôi
- Nhưng kể nhanh đi nghe chơi – Long
- …
- Rốt cuộc mày nói những gì rồi, mày nói tao nghe nhanh đi – Tôi hơi mất bình tĩnh
- Vội vàng gì (con bé bắt đầu kể lại) ...
Thì… Sáng tao nói chuyện với mày xong, tay thì đang cầm túi đồ ăn của mày, chạy vội sang dìu chị ấy lên phòng. Chị ấy thấy tao thì hơi bất ngờ xong cũng cảm ơn. Tao mới tiện miệng hỏi:
- Từ qua đến giờ rồi, chân chị đỡ đau chưa chị?
- Cũng đỡ rồi, mà sao em biết chị bị từ qua á?
- À… thật ra thì Hiếu nó nhờ em dìu chị lên phòng, nó đang phía sau đấy chị
(xong chị quay lại)
- Thế à?
- Hai chân nó qua về đau, đang quấn mấy vòng để tí còn đi thể dục ấy chị, chắc nó ngại chị nhìn thấy
- Ừ… Mà nay mẹ cho mang theo nhiều đồ ăn đến trường thế à.
- Cái này Hiếu nó mua cho em chị ơi, nó bữa thua kèo em.
- Nhà Hiếu có điều kiện hả em?
- Cũng bình thường nhưng nó đi làm nhiều ấy chị, chắc được cỡ 5 năm rồi, chắc tiết kiệm cũng cỡ mười mấy hơn hai mươi triệu, nó siêng lắm, cứ mấy ngày lễ rồi hè hay đi làm. Mà nó có tiêu xài hoang phí đâu nên giàu lắm đó.
- Cái này chị cũng không biết thật, giờ mới nghe em kể, thôi em cũng nhanh vào học đi, còn mấy bước chị đi được rồi, cảm ơn em nha.
Đó tao nói có thế chứ mấy.
- Chứ mấy hả? Mày nói gần hết cái lịch sử trích ngang đời tao còn gì, mà mày còn nói gì nữa không ấy
- À, quên đi, tao còn bảo mày bao ăn vì xin Facebook chị với lại nói hình như nó thích chị dữ lắm – Con bé trưng cái vẻ mặt tỉnh bơ, ánh mắt thể hiện như kiểu quên mất thứ gì, thản nhiên đáp
- Ôi thôi con lạy mẹ, sao mẹ nhiều chuyện vậy, ai mướn, ai khiến mày vậy Hương?
- Thêm tí muối, dặm tí mắm cho chuyện tình mày thêm sinh động thôi
- (Một cái búng trán rất mạnh dành cho con nhỏ) con điên, mày chán sống rồi à, mày nghĩ sao mà nói những thứ đó với chị ấy – Tôi nói như hét vào mặt con nhỏ
- Thằng chóa, mày đánh khỉ gì. Mày giả ngu hay gì mà hỏi vậy, mày nghĩ tao nhiều chuyện đến vậy à. Tao nói thật, chị ấy nằm trong túi quần mày à hay mày là ca sĩ hạng A mà yêu cầu chị ấy phải hiểu cho mày. Mà mày không có miệng à, mày nghĩ mày là trung tâm thế giới hay gì.
- …
- Tao thấy chị ấy nói cũng chả sai gì, chị ấy lo cho bố mẹ học sinh thôi có gì đâu. Con người suốt ngày giải quyết mọi việc bằng việc im miệng để hiểu nhầm thì tao nghĩ mày xứng đáng bị cả thế giới cô lập. Mày quên là ngày xưa mày không chịu giải thích để mọi người hiểu nhầm mày à? Rốt cuộc xung quanh mày còn mấy người biết được sự thật, tao không ngứa miệng thì mày định chịu một mình tiếp?
- …
- Mày mà không thay đổi, mày sẽ mất tất cả. Có khi ngay cả nói ra lòng mình còn chẳng dám, đợi đến ngày chị ấy có con rồi lúc đó đừng chạy đến khóc lóc với bọn tao.
- Tao thấy Hương nói đúng đấy, nhiều chuyện mày phải mở lòng ra, nếu cứ im lặng vậy, mày không định nói với cô mày thích cô à. Hay bỏ cuộc rồi – Long
- Xin lỗi, tao nợ mày nhiều chuyện, không có mày chắc giờ tao không thể ở trong trường này nữa – Tôi nói với Hương
- Tao cũng không muốn nói ra với chị ấy, tao đâu rảnh đâu, nhưng… thôi việc tiếp theo là của mày.
- Việc gì?
- Thì theo đuổi chị ấy?
- Nhưng tao và chị ấy, chắc mãi mãi không có kết quả, từ trước đến nay đâu có…
- Mày đã thử đâu – Long cắt ngang không để tôi được nói trọn vẹn
- Tùy mày, 1 là theo đuổi, 2 là làm ngơ, mày chỉ được chọn 1 cái đến hết đời, không có chứ không phải là không thể, mày thấy mình không làm sai là được. Tao nói rồi, mày là trung tâm thế giới hay gì mà phải sống cho thiên hạ? Một bữa sáng mời tao. Chốt.
- Gì chứ… Đúng là cơ hội, bạn bè mà tính toán thế.
- Mày nghĩ ai cũng chịu bỏ thời gian để giảng giải cho cái óc heo mày hiểu hả (con bé giơ 1 ngón tay trước mặc lắc qua lắc lại). Không một ai, chỉ có bọn tao thôi.
- Thôi được rồi
/Thật sự đến tận bây giờ, nếu không có những lời nói ngày hôm đó, không có những người bạn như nhỏ Hương, Long hay Dũng luôn bên cạnh, chắc tôi chỉ mãi quanh quẩn trong cái vỏ bọc của chính tôi và có lẽ, khi ấy tôi sẽ không có can đảm bước đến để rồi bỏ lỡ đi điều quý giá nhất đối với cuộc đời của mình – người con gái ấy: Trần Anh Thư/
Từng người từng người cũng vào lớp, những chỗ ngồi trống trơn phút chốc cũng được lấp đầy. Tiếng trống trường vang lên, điều gì đến cũng phải đến và cô ấy cũng đến. Những bước chân có phần chậm rãi, đôi khi có phần không cân bằng, không còn là những đôi giày cao gót yểu điệu như thường ngày, giờ đây cô ấy mang cho mình một đôi giày bệt với vài miếng băng dán vết thương nhỏ, nhưng có lẽ chúng cũng không đủ để làm cho vẻ đẹp đó bị lu mờ. Ánh mắt đánh giá người ấy đã xong, lòng tôi bỗng chốc cảm thấy hài lòng, có phần an tâm, là tôi sợ nếu đôi chân ấy mà bước trên những đôi giày 7 – 8 cm thì sẽ đau đớn mức và nguy hiểm đến mức nào chứ.
Tiếng giảng bài đều đều bên tai nhưng tâm trí tôi dường như chẳng gắn liền một chỗ cùng thể xác. Tôi chưa từng một lần để mình lơ là bất kể điều gì trong giờ học, ấy vậy mà ngay tại lúc ấy, tôi ngồi đơ ra, những câu nói của Hương lại khiến lòng tôi gợn sóng. Tôi nghĩ về những thứ mà tôi rất lâu đã chẳng còn nhớ về… Một câu chuyện nhẹ lướt qua, giờ đây dường như nó lại xuất hiện rõ ràng hơn bao giờ hết…
Năm ấy, thi vào trường cấp 3 của tôi ngoài tôi có vài đứa, tôi thì ngồi cùng phòng với một đứa bạn cùng lớp, nó tên Hữu. Nó và tôi học với nhau cũng từ mầm non đến giờ, dù không quá thân nhưng dù sao cũng cùng lớn lên từ nhỏ. Nó thì học không bằng tôi nhưng năm đó cũng đăng ký thi trường cấp 3 tôi hiện giờ. Nó nhờ vả tôi nhắc bài cho nó tại số báo danh cách nhau có 1 người (là con bé Hương đó), tôi cũng chấp nhận vì dù gì cũng chỗ thân quen nhưng với 1 điều kiện là: Khi tôi cảm thấy bài làm của mình ổn thì sẽ quay sang giúp nó, lúc tôi chăm chú làm bài sẽ không muốn bị quấy rầy, với tôi lúc ấy gia đình quan trọng hơn tất cả vì tôi không thể vì lí do gì để bị điểm thấp phụ lòng bố mẹ tôi mong mỏi. Chúng tôi thi qua môn Toán và Văn, tôi cũng đã nhắc nó hai môn mỗi môn một ít vì 2 môn đó nó học cũng ổn, nó chỉ khó khăn ở môn Tiếng Anh tại sao hả, tại nó lười đấy, mà tôi ghét những đứa lười. Trước lúc thi nó van nài tôi dữ lắm, tôi không dám khẳng định nhưng cũng nói rằng: “Tao sẽ cố nhắc cho mày 2 điểm”, vì tôi cũng sợ giám thị lắm chứ, lỡ đâu bị đánh dấu bài khỏi thi, bố mẹ tôi sẽ đau lòng biết mấy và 2 điểm cũng kha khá câu, qua được mắt giám thị cũng phải lạy trời dữ lắm nhưng quan trọng hơn tôi khi ấy tin tưởng nó sẽ tự làm được khoảng 5 điểm, tôi cho 2 điểm thì cũng quá ổn rồi. Nó khi ấy vẫn cứ nài nỉ nhắc nhiều hơn, nhưng tôi bảo có 2 lựa chọn: 1 là nhắc 2 điểm và 2 là không nhắc gì, nó đành chọn lựa chọn thứ nhất nhưng trông vẻ cũng không bằng lòng lắm, tôi cũng kệ chỉ biết cầu trời gặp thầy cô trông thi dễ chút.
Vào phòng thi, tôi cũng khẩn trương làm bài, thỉnh thoảng có đánh mắt qua nó, thấy nó cũng làm rồi cũng có đi mon men hỏi bài mấy bạn trường khác khá nhiều, tôi cũng cảm thấy yên tâm vì chắc nó cũng cao điểm, tôi nhanh chóng quay lại làm bài. Đến khoảng 15 phút cuối, còn vài câu thôi nhưng tôi làm đại vì cũng khó, tôi lại tranh thủ nhìn sang nó để chuẩn bị nhắc bài. Có mấy đứa cao hơn ngồi che cho tôi nên có vẻ tôi cũng tạm an toàn đi nhưng cũng vất vả vô cùng, giám thị đi lại nhiều. Tôi nhớ tôi còn cùng con bé Hương trao đổi đáp án vài câu, hên sao cả 2 cùng làm giống. Tôi đánh mắt cầu cứu con bé Hương hướng mắt vào thằng bạn tỏ ý nhờ gọi nó. Hương hiểu cũng quay sang khều thằng kia. Tôi vội ghi đáp án ra giấy rồi giơ lên cho nó chép, có vài câu nó không rõ thì tôi nhờ Hương quay sang viết lại cho nó. Cứ nhắc 1, 2 câu lại bị gián đoạn, lại ngưng vài phút do giám thị đi đi lại lại, tôi toát mồ hôi hột. Đang hăng say thì thầy hiệu phó cấp 3 tôi đứng ngoài cửa (kiểu thầy kiểm tra một vòng xem các giám thị làm việc), tôi nhanh mắt nhìn thấy, giả yên tĩnh như tượng, mà thằng nhóc kia vì quay lưng lại hỏi bài nên không biết, còn xị mặt này nọ tưởng tôi thất hứa, may thay thầy hiệu phó cũng chỉ đi nhanh qua, nhìn một vòng rồi lại sang phòng khác, đúng lúc nó đã quay lại rồi. Tôi thở dài, đúng là làm trò liều lĩnh mà, nhưng tôi cũng nhắc đủ nó tầm hơn 2 điểm rồi (kiểu tôi làm theo đáp án của tôi thôi cũng đâu dám chắc đúng sai). Gần hết giờ, giám thị bắt đầu đi vòng vòng nhiều hơn, mà nó thì vẫn quay đi quay lại hỏi mọi người, rồi lại quay sang nhìn tôi lẩm bẩm van xin, tôi mủi lòng, nhìn còn 5 phút nữa, nhắc nhanh mấy câu điền đáp án chắc được một chút, tôi lại nhờ Hương ngồi thẳng lưng để tôi viết đáp án. Mà thằng kia nhìn cũng không rõ, loay hoay rồi tự nhiên lại không chép nữa, sau thì hết giờ. Hết giờ nó nhìn tôi có vẻ hơi khó chịu. Tôi chả quan tâm, tôi làm đúng lời có khi còn hơn rồi mà, với lại thằng kia đi hỏi rõ nhiều đứa, tôi nghĩ: “Khó chịu khỉ gì, đã đi hỏi nhiều người còn tham đến vậy sao, hay muốn 10 luôn? Sao không chịu học từ đầu đi giờ trách ai, bố còn chưa kịp kiểm tra lại hết bài làm của bố”.
Ngày xem điểm cũng đến. Tôi thì cao điểm top 5 tôi có kể ở Chap 1 đấy, nhìn sang thằng kia thì đã top gần 400 rồi nhưng vẫn đậu chỉ tại ở lớp cuối không được lớp chọn, nhìn sang điểm tiếng anh thì ối rồi ôi, một con 5 to tướng. Tôi tự hỏi nó học hành kiểu gì vậy, bình thường 1 đề thi 3, 4 điểm như chào mời rồi, đằng này hỏi bài nhiều thế sao được lại chỉ 5. Chỉ có một khả năng: Trong đầu nó chứa bã đậu thôi không chứa tiếng anh nữa rồi. Nhưng tôi đâu biết rằng, một điều gì đó kinh khủng sớm đã nhen nhóm trực chờ tuôn trào khiến cuộc sống tôi chao đảo. Về đến nhà thì nghe tin tức lan truyền từ đâu: Tôi nhắc bài sai cho thằng bé kia, tôi ích kỉ không nhắc bài cho nó để nó cao điểm. Tôi lúc ấy thì: “Má nó, con khỉ gì vậy, làm ơn mắc oán ư? Bố còn vì mày mà không kiểm tra lại kịp mấy câu sai ngu” (Năm đó thiếu 0,75 điểm nữa thì được Á khoa được tiền rồi). Trong trường cấp 2 của tôi ấy, phần lớn các thầy cô đều cưng tôi nhưng đâu đó vẫn có vài người khó chịu, xem như cái gai trong mắt. Có thể kể đến bà cô tổng phụ trách dạy Toán có đứa con học với tôi, tôi luôn tự hỏi do con bà ấy học dốt hay sao lại ghét lây tôi vậy hay là do ngày đó vì chọn vào đọi tuyển Hóa thay vì chọn Toán của bả mà bả không ưa tôi. Kệ đi, tiếp tục câu chuyện vậy. Bà cô đó nhân vụ việc này thì cũng hùa theo vào nói tôi ích kỉ, đề cao học sinh bà thi cấp 3 còn nhắc đúng cho mấy đứa trường khác còn tôi cùng trường còn nói sai, bà nói như đúng rồi với vài thầy cô khác. Tôi chỉ được nghe mấy đứa hay chơi kể lại (có đứa con giáo viên nên nó nói bà kể với mẹ nó nhưng tiếc là mẹ nó đi guốc trong bụng vì mẹ nó cưng tôi hehe). Tôi sôi máu, tôi tìm gặp nó, thiếu điều muốn đấm nó nát mặt thôi.
- Thằng mất dạy kia, mày ăn điêu nói có sao, sao lại bảo tao nhắc sai mày. Hả? – Chạy đến nắm cổ áo nó
- Nhắc sai hay không mày phải biết chứ - Nó cười đểu nhìn tôi rồi xô tôi ra
Tôi cay cú lắm, rồi nhưng vẫn cố bình tĩnh, nó đã nói đến vậy thì nó mất não luôn rồi
- Được rồi, từ nay tao không có loại bạn bè như mày
- Vậy sao, yên tâm, cả lớp sẽ không xem mày là bạn bè đâu
- Tao không làm sai sợ gì nhỉ?
- Không sai sao? Mấy câu mày nhắc tao sao khác đáp án mà
- Nói láo, có thể do mày chép sai, cũng có thể tao cũng làm sai chắc gì mày nghĩ tao nhắc mày sai, tờ giấy nháp tao ghi đáp án cho mày đang còn
- Một đứa 9 điểm, 1 đứa 5 điểm, ngồi gần nhau, chó mới tin mày không nhắc sai. Giờ không ai tin mày đâu.
- Khốn nạn…
Có một sự thật rằng: Tôi nhắc sai cho nó để được gì cho tôi, để tranh 1 slot vào trường? Nó vốn không xứng, mãi mãi không đủ khả năng làm đối thủ của tôi. Năm ấy, những người hiểu chuyện vẫn mãi xem đó là câu chuyện không có thật, còn những người ghét tôi thì cố tình nước chảy bèo trôi. Đúng như “thằng bạn tốt” của tôi đã nói, bạn bè tôi (bạn cùng lớp 9) phần nhiều đã tin những sự việc đó và cô lập, nói xấu tôi, phần chắc cũng ghen tị vì tôi được kết quả tốt vậy, trong làng xã mọi người khen nhiều, kết quả là tôi chỉ còn vài người thân thiết. Bố mẹ và chị tôi thấy tình hình đó thì rất xót tôi vì biết tôi sẽ không làm những chuyện thất đức đó. Lúc ấy, giữa bao chuyện xảy ra, tôi vẫn trưng cái vẻ bình thản nhất đối với gia đình, tôi dường như không muốn để họ phải bận lòng về tôi dù là gì đi nữa. Tôi nói với họ rằng tôi không sao hết, cũng nói với bố mẹ cùng chị không cần đi giải thích với mọi người nữa, không đáng đâu, tôi không cần cứu vớt hình ảnh với những người không muốn tin mình dù cho trong lòng tôi vô cùng buồn bã và suy sụp. Năm đó liên hoan lớp cuối năm tôi cũng không đến. Vì sao ư? Quá mệt mỏi rồi và tôi cũng thật sự muốn quên tất cả, không muốn giải thích điều gì, tôi nhũ: Lên cấp 3, tôi sẽ có những người bạn mới, mọi thứ sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Khi chúng tôi được sắp xếp lớp trong trường, tôi cùng lớp với Hương, Long, Dũng (đến hết 12 luôn đó) rất nhanh chúng tôi trở thành nhóm bạn thân thiết. Bạn bè trong lớp cũng hòa đồng với nhau, tôi đã lầm tưởng rằng: Tôi đã làm đúng rồi, từ nay tôi sẽ không bao giờ phải đau khổ với chuyện quá khứ nữa. Nhưng có lẽ “Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng”, mọi mong ước của tôi dần dần bị phá vỡ cũng chỉ vì “thằng bạn tốt” và những đứa bạn. Nó đã kể với bạn bè lớp nó chuyện xảy ra nhưng thêm vài tình tiết làm cho tôi trở thành kẻ phản diện đặc sắc. Rồi lớp tôi cũng xuất hiện những ánh nhìn lạ lẫm dành cho tôi. Tôi lúc ấy vẫn chưa biết chuyện cho đến khi Long thắc mắc với tôi
- Mày top 5 thì cần gì phải làm ba cái chuyện đó đúng không
- Mày nói chuyện gì?
- Thì… Nó kể lại sự việc xảy ra cho tôi
- Tốt lắm làm gì, tao thấy thằng đó đã khó chịu từ hôm đó – Nhỏ Hương chen vào
- …
- Đã nhắc bài còn thái độ, mày nhắc sai gì đâu, tao ngó thấy cũng giống tao làm – Hương
- Kệ đi.
Một ngày đẹp trời nọ, tôi cùng mấy đứa ra về, đi qua lớp nó thì gặp nó với bạn nó ra
- Lại gặp bạn tốt rồi
Tôi kệ nó và vẫn cứ ra về
- Vào lớp chọn sướиɠ ghê, mà lại không có lòng nhắc đúng cho bạn để bạn được hưởng
- A, cái thằng khốn nạn mà mày kể hả Hữu – Mấy đứa bạn nó lên tiếng
- Nhỏ nhen gớm nhỉ? – Mấy người bên ngoài tụ lại xem bắt đầu đánh giá
- Thôi đừng chấp nó, tính ích kỉ đó thì trước sau gì cũng sẽ vậy – Thằng chóa Hữu nha
- Mày …
Con bé Hương trong tư thế sắp sổ một tràng dài vì gai mắt nhưng tôi nhanh tay kéo nó lại không để nó nói tiếp
- Thôi về mày
- Thằng đần, mồm mày làm cảnh à – Hương chửi tôi
- Tao nói bọn mày nghe, tao ngồi giữa 2 thằng này, thằng Hiếu nhắc mấy câu cho thằng đàn bà này đều y như nó làm cả vì mấy câu đó tao với nó trao đổi nhau trước rồi, còn nếu mày nói nó nhắc sai. Cũng được, chỉ có thể 1, 2 sai câu thôi vì bọn tao đâu chắc chắn làm làm đúng 100% hoặc do mày chép bài sai nữa nhưng chắc chắn một điều nó cũng đã nhắc mày đúng 2, 3 điểm, cả Toán và Văn tao cũng thấy nó nhắc. Vả lại, óc heo như mày ư? 5 điểm, còn ra vẻ thanh cao. Cái đề đến 4 điểm là cho không học sinh rồi còn không làm nổi, đi hỏi tía lia khắp nơi. Nó top 5 thì nó nhắc sai cho mày để làm gì? – Nhỏ nhướn mày khinh bỉ với thằng bé - đối với một đứa suýt trượt như mày ư? Không xứng cho nó để vào mắt
- Con chó im mồm – thằng Hữu nổi điên vì con bé nói quá đúng
- À hay là…
- Hay là gì – Dũng ý tứ mà diễn với con bé
- Mày ngu quá, bịa đại câu chuyện để có trượt mọi người khỏi khinh thường
- Hahaha – Mọi người xung quanh cười ầm với con nhỏ
- Mày chết với tao – Nói đoạn thằng đốn mạt lao vào định te tua với nhỏ
- (rầm)… Mày liệu hồn, mày biết đất của ai không, biết tao không? Mày đυ.ng đến bạn tao xem mày còn nguyên vẹn ra khỏi cổng trường này? – Dũng xô thằng nhóc và không quên đe dọa. Mà dọa gì trường mẹ nó mà hehe
- Chu choa, định đánh con gái luôn mà, nhân cách mày trong sạch như cặn bã đáy sông. Nhìn mày giờ thì ai tin mày bị Hiếu hại chứ. Cái loại đã ngu, vô sỉ lại còn khốn nạn.
Nói xong, bọn tôi đi về trước sự tức tối của thằng nhóc và xì xào của đám đông: “Ngu còn xảo trá mất dạy”, “Chơi với con cô Hiệu trưởng thì chẳng thể khốn nạn được rồi”… Và sau hôm ấy, mọi câu chuyện xoay quanh sự việc đó dừng lại. Thằng Hữu đã nín họng vì đâu còn ai tin, bạn bè nó thì xa lánh nó vì nghĩ nó là một thằng giả tạo, còn tôi ư, tôi lại hạnh phúc vì sau tất cả tôi đã tìm được những người bạn thật sự.
Từ một nốt trầm nhỏ trong cuộc đời, tôi may mắn được gặp và hòa mình trong những âm điệu thánh thót, du dương của đời người.