Hôm nay sinh nhật Long nên Dũng, tôi và Hương đợi nhau cùng đi ra quán nước tổ chức nhưng Long bảo cứ đi xuống tầng, nó xuống tầng 2 trước đến lớp bồ nó nhỏ to gì đó rồi cùng về sau. 3 đứa vừa xuống cầu thang vừa nói chuyện rôm rả rồi dừng lại ở hành lang tầng 2 đợi nhóc kia
- Nay Hiếu giỏi ghê nhỉ, làm trùm toán rồi à – Dũng
- Không dám – Tôi trề môi – Mà bài mày đang bật là gì đây, hay thế (Tại Dũng nay mang theo con loa mini của nó để bật nhạc sinh nhật mà mấy bài nó cài nghe cuốn phết)
- Chả nhớ, bữa tải cả danh sách, để về tìm tên
- Hiếu thì ghê gớm lắm rồi – Nhỏ Hương
- Hiếu không ghê thì ai ghê, kaka
- Hú… (Long đi cùng bồ nó, chạy qua đập vai tôi), Hiếu ghê gì vậy
- Bữa đầu thì cô gọi tên. Bữa sau thì cả họ cả tên… Ây da, mày nhìn xem có ai được như mày, đến tao lớp trưởng, Dũng lớp phó mà cô còn chưa nhớ cả tên – Nhỏ Hương hích vai tôi cười cười nguy hiểm
- Chuyện,… do tao đẹp trai nhất lớp hoặc có nét quyến rũ đặc biệt nên cô nhớ thôi, ai như chúng mày, haha – Tôi hồn nhiên trêu chúng
- Hiếu, ý là mày bảo do mày đẹp trai, rồi quyến rũ nhất lớp nên cô nhớ họ tên mày chứ gì – Dũng tự nhiên nhấn mạnh lại câu nói của tôi, lại còn tắt nhạc luôn chứ
- Ơ, chứ còn gì, tưởng điều đó ai cũng biết chớ… haha, mà bật nhạc tiếp đi, tao đang phiêu mà, thằng này.
Đột nhiên không gian trở nên im lặng, 4 đứa kia nhìn tôi cười cười mà chả bật ra tiếng, tôi lấy làm lạ:
- Sao tự nhiên cười khép nép vậy, bình thường cười nắc nẻ lắm mà, à hay đang tập nét quyến rũ đặc biệt – Cái miệng tôi lại tìm mọi cách trêu chọc
Long nhướn mày ra dấu cho tôi. Tôi bỗng thấy một luồng hàn khí lành lạnh sống lưng, sắp có chuyện chẳng lành, tim đập nhanh lạ thường, chả lẽ mình bị bệnh tim mất rồi hay là… Chẳng để tôi tiếp tục suy nghĩ, cũng chẳng đợi tôi phải nhìn lại sau lưng, tiếng giày cao gót vang lên phá vỡ sự im ắng, bước nhẹ nhàng lên trước mặt tôi
- Cũng tự tin quá nhỉ, nhất lớp mà
Cô Thư yêu dấu của tôi nói xong rồi bước đi không dừng lại, đâu quên đánh mắt qua tôi, vẻ mặt không biểu hiện tức giận nhưng cũng chẳng thể hiện vui vẻ gì, là “lạnh băng” ư?, còn bọn quỷ kia thì vẫn bịt miệng cười hớn hở trước cãi bẫy chúng nó.
- Cô chưa về ạ, em tưởng cô về rồi – Tôi vừa đi theo vừa nói, cũng chả hiểu sao lúc đó tôi thốt lên được cái lời có “liên quan” đó.
- Về thì làm sao mà nghe được màn này
Cô vẫn bước đi, khuôn mặt đã xuất hiện nụ cười, nhưng mà nó lạ lắm, không hiền dịu, không tỏa sáng như nắng mai, chỉ là cái nhếch môi nhẹ dù sao vẫn đủ gϊếŧ người, nó như kiểu: “À, ta vừa nghĩ ra việc cho chú rồi”. Tôi bỗng thấy sợ sợ, cứ lẽo đẽo đi theo cô, im im một hồi, thấy hình như mình cần mở miệng một chút
- Không phải… cô ơi, em bị… bẫy… em đùa chúng thôi chứ… không phải vậy – Tự nhiên tôi lắp bắp ngang
- Mắc mớ gì giải thích, ai hỏi – Bà cô mặt tỉnh bơ, bỗng trở nên nghiêm giọng, câu nói có phần nặng nề làm tôi nín họng ngay tắp lự
- Em chào cô, bọn em về ạ - Bọn càn dỡ giờ mới nhịn được cười vì cũng đi đến nhà xe giáo viên rồi
- Ừ, các em về nhé, giờ cô về trước đây – Nhìn chúng mà không nhìn tôi
Vậy là khoảnh khắc chiều hôm ấy, một người phóng xe rời đi, một người đứng chôn chân nhìn theo cho đến khi khuất bóng, một người bỏ lại một người với mớ suy nghĩ ngổn ngang, Một người chẳng ngoảnh mặt lại, còn một người quay lại cay cú nhìn lũ quỷ gằn từng chữ
- Bọn quỷ, chúng mày chết với tao.
Nói đoạn, tôi rượt nhỏ Hương và thằng Dũng mấy vòng nhà xe, được một lúc, cảm giác tôi bắt đầu tệ dần, tôi chẳng còn muốn đôi co điều gì với những con người đó nữa, hết rồi, hết thật rồi, người cũng đã đi về rồi, giờ trả thù bọn nó thì còn có ích gì nữa, đập cho chúng một trận hả hê thì còn có thể thay đổi điều gì. Vâng, có lẽ, mọi hình tượng của tôi sụp đổ cả rồi, chiều nay làm bài xuất thần ư, cô nhớ tên ư, còn ý nghĩa gì nữa, chắc hẳn giờ đây trong mắt cô tôi chỉ là một thằng khoa trương, tự đắc, là một thằng không tự lượng sức mình và đâu đó trong lời nói của tôi, nếu nghĩ theo chiều hướng xấu đi, có khác gì tôi bảo cô dại cái đẹp nên mới chú ý học sinh đến thế. Tôi chẳng còn muốn làm bất kể điều gì, cũng chẳng còn muốn đi đâu, tôi dừng lại, quay vào nhà xe, lấy xe muốn đi ngay về nhà.
- Thôi mày, kệ bọn nó đi, dù gì nay cũng sinh nhật tao mà, tao cũng có làm gì mày đâu đúng không – Long chạy giữ đầu xe tôi nói
- Nhưng hết thật rồi, kết thúc rồi
- Tao nghĩ cô hiểu chỉ là đùa thôi mà
- …
- Thôi xem như nể mặt tao, giờ đi với tao
Nghĩ lại, đúng thật Long từ nãy đến giờ cũng chẳng làm gì quá đáng với tôi cả, nay ngày vui của nó, cũng cố xin tôi ở lại, bạn bè chơi thân với nhau như anh em trong nhà, tôi cũng chẳng còn lý do gì mà bỏ về nữa.
Trong cả bữa tiệc sinh nhật, mọi người thì hò reo, phấn khởi, tôi thì lại chẳng còn tâm trí gì, cứ thẫn thờ ngồi đó.
- Hiếu “đẹp trai nhất lớp” không ăn bánh đi à – Nhỏ Hương
- Hiếu “quyến rũ” mới đúng chứ - Dũng
- “Rầm” (tôi đập mạnh xuống bàn), bọn mày có thôi ngay đi không
- Đừng quá đáng nữa, tao thấy bọn mày đùa quá trớn rồi – Long nói xen vào
- Đừng trêu Hiếu nữa các cậu, tớ thấy cậu ấy khó chịu rồi đó – Bồ Long cũng lên tiếng
- Nhưng cũng đâu phải do bọn tao đâu – Nhỏ Hương lí nhí
Tôi trừng mắt với nó, nó nói tiếp
- Thì lúc bọn tao quay lại nhìn cô dừng lại từ lúc nào rồi mà, bọn tao chỉ thêm mắm dặm muối, nhấn nhá mấy ý tứ thôi
- Thôi bọn tao không gọi mày giống lúc nãy trêu mày nữa. Xin lỗi – Dũng
- Vậy ổn rồi, 2 bên không hiểu nhầm nữa, chơi tiếp nào – Long
Ngẫm lại 2 đứa kia cũng chẳng quá mức quá đáng, tất cả là do tôi không giữ được miệng. Tôi cũng chẳng tính toán gì bọn nó nữa, phần vì cũng thấy có lỗi với Long vì ngày sinh nhật nó mà cứ mặt nặng mày nhẹ, tôi đành giả vờ vui vẻ lại cho đến khi tiệc tàn.
Về đến nhà, tôi vào ngay phòng tắm, xối nước lạnh vào người với suy nghĩ có lẽ sẽ có thể tỉnh táo nhìn lại mọi chuyện. “Cô có cười mà, có lẽ cô không giận gì mình cả?”, “Nhưng cô chưa từng gắt gỏng ai như vậy, đây hình như là lần đầu”… mười vạn câu hỏi vì sao nối đuôi nhau mà chẳng một lời giải đáp trọn vẹn. Lại là một buổi tối khiến tôi chìm trong suy nghĩ. Mọi thứ còn chưa bắt đầu mà tại sao lại vì tôi mà phá hủy chứ. Nếu tôi không mở miệng nói năng không suy nghĩ thì vẫn sẽ có cơ hội đúng không? Cô sẽ ghét tôi? Tôi nên làm gì nhỉ? Bình thường cái đầu này sẽ nghĩ được ra nhiều hướng giải quyết lắm mà, sao giờ chẳng có gì cả. Đi xin lỗi cô ư? Không được rồi, cô bảo cô đâu có hỏi mà cần giải thích cùng với cái thái độ như vậy, còn chẳng thèm nhìn mặt tôi mà. Có lẽ, nếu cứ cố tình xuất hiện, sẽ làm cô thêm ghét bỏ.
Lúc ấy đau thấu tận tâm can, tôi – Hoàng Minh Hiếu chính thức quyết định tránh mặt cô, buông lơi dần cái thứ tình cảm chỉ mới chớm nở. Trần Anh Thư – cái tên định mệnh cho mối tình không tên, cũng là cái tên tôi mãi mãi chẳng còn cơ hội với đến. Giờ phút ấy, tôi đã nghĩ tôi và cô ấy giống như 2 đường thẳng song song, cuối cùng chẳng thể có một hồi kết.
Nghĩ là làm, ở trường tôi cố mọi cách để không phải đυ.ng mặt với cô. Khi đi học, nhìn từ xa thấy bóng cô thấp thoáng từ nhà xe giáo viên, tôi đã vòng qua đường khác đi lên lớp. Cô dạy những lớp mà đi qua lớp tôi, nếu không có gì tôi sẽ không ra khỏi lớp, nếu tiết nào đó không may, ra ngoài cửa, lỡ thấy dáng cô từ đằng xa đi tới, tôi lại giả vờ đảo mắt nơi khác quay vào lớp hoặc lại bước thật nhanh ra một hướng nào đó tuyệt đối không phải hướng ngược lại.
Sáng thứ Hai của tuần kế tiếp lại đến, hôm nay có 2 tiết Toán đầu giờ, do nay lý thuyết rất dài, cô cũng không giao bài tập trên lớp, tôi vẫn còn hơi sợ, cũng chẳng dám nhìn lên bảng nhiều, chỉ biết cúi đầu xuống, lắng nghe cô. Mọi thứ từ cô dường như chẳng có gì thay đổi, vẫn đẹp, vẫn năng động, vẫn vui tươi. Cũng đúng thôi, cô đâu cần phải như tôi chứ, với cô thì tôi có là gì. Bắt đầu từ tuần này, trường tôi đã có lịch học thêm buổi chiều. Lúc trước thì vui mừng bao nhiêu khi nghĩ đến có thể gặp mặt cô gần như cả tuần thì giờ đây tôi lại cảm thấy lo lắng bấy nhiêu, không hẳn là hoàn toàn sợ, chỉ là cảm thấy nếu đối mặt sẽ chẳng biết nói gì và gặp nhiều như thế, ngay cả tôi cũng không biết mọi cố gắng buông xuôi của tôi sẽ trở nên gian khổ đến nhường nào. Tôi không chắc, cũng không dám nghĩ đến.
Những giờ học thêm buổi chiều sẽ kéo dài 2 tiếng rưỡi kể cả ra chơi, dài hơn những tiết học của mỗi môn ở buổi sáng. Và buổi chiều học toán đầu tiên của năm học đã đến. Cô bước vào, vẫn thu hút mọi ánh nhìn bởi cái khí chất riêng biệt. Nó cũng chả khác buổi học sáng là bao chỉ có điều, thời gian dành cho bài tập sẽ trở nên rất nhiều. Cô sẽ giao các bài toán lên bảng sau khi ôn lại lý thuyết cơ bản và dạy phần nâng cao, chờ đợi một khoảng thời gian phù hợp, sẽ gọi mọi người lên chữa bài. Tôi thở dài, có lẽ việc tránh mặt cô cũng chỉ một sớm, một chiều. Mà cô hình như ghét tôi lắm, nếu như vậy, chắc việc gọi lên bảng chữa bài cũng sẽ không có đâu, chẳng biết giờ tôi nên vui hay nên buồn, thật sự tôi có chút đau lòng.
Mấy bài tập cô giao, vẫn như mọi khi, tôi làm cũng khá nhanh, quay lên bảng, thấy cô đang viết gì đó, có lẽ cũng đang cùng giải bài hoặc làm bài mới, bất giác, tôi lại muốn ngắm cô, gần đây cứ mãi trốn tránh, tôi thực sự chẳng có cơ hội nhìn cô một cách trọn vẹn. Tự hứa với lòng, một chút, chỉ một chút thôi, rồi sẽ không như vậy nữa, và thế là tôi mải mê đắm chìm trong hình ảnh đẹp đẽ ấy…
- Cất cái mắt đó nhanh lên, lộ liễu quá rồi đó – Nhỏ Hương thì thầm với tôi
- Lộ liễu gì? – Tôi giả vờ cứng
- Bữa nghe mày với Long nói chuyện, rồi cái thái độ của mày hôm sinh nhật, với nhiều lần thấy mày như lúc này, thì con nít cũng dề dàng đoán được.
- Thế nhiều người biết lắm à
- Mày còn không điều chỉnh hành vi thì không chỉ nhiều người biết, cô cũng thừa biết.
- Chắc tao cũng như vậy hết lần này.
- Tùy, chả liên quan đến tao, không làm đi tí cô kêu lên không biết rồi mới có chuyện thật sự.
- Tao xong nãy rồi.
- Thế chỉ tao câu này đi.
- Đưa bài đây, mà nhớ bí mật đấy.
Mọi chuyện cứ vậy: Cô gọi lên bảng làm bài, mọi người lên, rồi cô chữa, tôi vẫn cúi mặt xuống bàn, tôi vẫn chưa sẵn sàng tinh thần vào hôm nay, cũng nghĩ cô sẽ chẳng gọi mình đâu. Mà trên đời, lạ ở chỗ, mọi thứ cứ dễ dàng như vậy thì đâu gọi là cuộc sống.
- Hiếu “quyến rũ nhất lớp” lên bảng làm câu này nhé – Bà cô tôi nhấn mạnh từng từ như sợ tôi nghe thiếu ý của bả
Tôi ngỡ ngàng, bật ngửa, đứng lên như Từ Hải chết đứng. Cả lớp thì chấn động luôn, nhao nhao, cười đùa rồi hò hét liên hồi: “Quyến rũ nhất lớp luôn”, “Khá thế nhờ”, “Hotboy Hiếu à”,… Cũng đúng thôi, bình thường trêu đùa có sao đâu nhưng đây lại là qua miệng cô giáo nhà tôi, lời bà cô là lời vàng ý ngọc, thốt lên đã đủ gây bão rồi, bà là trung tâm của sự chú ý mà. Tôi dần có chút khó chịu, bởi vì trở thành chủ đề bàn tán, cũng đâu dám trách cô, mọi lỗi là do tôi mà. Bàn của tôi thì tất nhiên nắc nẻ nhất phường rồi, vì ai cũng biết gốc rễ mọi thứ, chúng bày ra đủ hình thù: Bịt miệng cười, cười như chết đi sống lại, kiểu “Cười mỉm chi cho đến cười khoái chí” chỉ đến khi tôi quay sang lườm bằng ánh mắt căm hận thì nhỏ Hương, thằng Dũng, thằng Long mới im mỏ, còn cố líu lo đáp lại: “Bọn tao giữ lời không trêu, nhưng là cô nha, hê hê”.
Cảm nhận thấy lớp chưa thể dừng lại, cô ấy gõ gõ vài tiếng lên bàn, tập trung cả lớp chú ý
- Các em không trêu bạn nữa, không mất trật tự để cho lớp bên còn học.
- Thưa cô, em chưa làm được câu này ạ! - Tôi thật sự chẳng còn muốn lên làm nữa mặc dù câu này chả có điểm gì khó khăn, và tôi cũng đã xong xuôi từ lúc trước. Thú thật lúc này, có buồn cô một chút xíu.
- Câu này không khó so với em mà
- … (Nói xong câu lúc này đầu tôi làm bạn với mặt bàn rồi)
- Nãy mày còn chỉ tao mà, mày… – Con bé Hương giật giật tay áo tôi.
Lại một ánh nhìn thân thương trao cho nó, nó đâu dám nói thêm câu thứ hai, nhìn lên thì thấy cô vẫn nhìn mình, ôi sởn da gà, tự nhiên lo vụ cô biết tôi làm được mà không lên.
- Thế thôi em ngồi xuống đi.
- Dạ.
- Hương lên làm nhé. – Cả tôi với nó nghe xong, nhìn nhau hơi lạnh sống lưng
Buổi học cứ thế tiếp tục diễn ra, tôi cũng không còn hứng thú lên bảng làm bài và cô cũng không gọi tôi một lần nào nữa cho đến khi kết thúc.
Những ngày sau đó, tôi vẫn tiếp tục hạn chế gặp mặt cô, cũng chẳng giơ tay lên bảng như ngày trước, có lần tôi không tránh cô kịp, lỡ đυ.ng mặt cô, tôi cũng chào cô thật nhanh rồi biến mất, tưởng chừng như cô còn chẳng kịp nhận ra là ai nếu không biết trước. Tôi có buồn cô nhưng lại chưa một lần giận hay hận cô gì đó, đơn giản vì người sai từ đầu là tôi dù cho không cố ý.
Những tiết học Toán tôi hầu như không còn dám ngắm cô nữa, tôi sợ cô lỡ may bắt gặp ánh mắt của tôi, cũng sợ mọi chuyện sẽ giống như Hương nói: mọi người sẽ chú ý và ngay cả cô cũng nhìn thấu và quan trọng hơn, tôi sợ mình lại không kìm được mà càng yêu cô đậm sâu. Và có lẽ, điều tôi lo lắng đã trở thành sự thật, tôi không thể cố gắng buông lơi trái tim mình, mặc dù tránh né nhưng lại không thể điều khiển mình ngừng chú ý đến cô. Tôi chỉ đành nhìn theo hình bóng cô trên từng ô cửa sổ mỗi khi cô đi dạy lớp khác qua hành lang lớp.
Mọi thứ tưởng chừng như chẳng thể tiếp tục, khi tôi không còn hy vọng gì mà chỉ chấp nhận ngắm nhìn cô từ phía sau, ầm thầm như thế nhưng có những việc xảy ra ngay cả khi đã tính toán thật kĩ lưỡng cũng đành ngậm ngùi “Nào đâu chữ ngờ”: Càng cố tránh né, lại càng gặp nhau. Có lẽ ông trời đang thương xót cho tấm thân này, cũng có lẽ có chút gì đó cảm động cho thứ tình yêu ngày một lớn dần trong tôi
“Cứ qua thêm một ngày mới biết thế nào là yêu
Một ngày trôi qua vội vã nhưng trong anh rất nhiều điều
…
Hãy để cho anh được yêu... yêu em trong từng suy nghĩ
Dù là tưởng tượng thôi nhưng anh cũng thấy vui rồi
Đừng nói chi em ơi tình yêu không cần nói
Chỉ cần cảm nhận thôi anh nghĩ cũng đủ rồi”