Sau Khi Pháo Hôi Vạn Người Ghét Chết Tâm

Chương 6

Giang Uyên nói với Lâm Trì trước khi ra ngoài.

Lâm Trì hiểu ý, dù sao cũng là ông trùm mafia, có những chuyện không thể nói trước mặt cậu, cậu hiểu.

"Ciro, con thật sự đã suy nghĩ kỹ chưa?" Giọng nói dịu dàng đặc trưng của Giang Tranh vang lên bên tai Giang Uyên.

"Sẽ không thay đổi đâu, mẹ." Giang Uyên nhìn Lâm Trì dắt Kiki đi từng bước từng bước, bóng dáng dần dần khuất xa, trong đôi mắt mà fan hâm mộ chỉ cần nhìn một cái cũng đủ đóng băng kia là tình cảm sâu đậm đến mức có thể nhấn chìm người khác.

"Ciro, con nói cho mẹ biết đi, Lâm Trì rốt cuộc là gì đối với con?"

Ngay cả Thane luôn nhỏ nhẹ trước mặt Giang Tranh cũng trở nên nghiêm túc hơn.

"My rose." Giang Uyên không chút do dự: "Là tín ngưỡng mà cả đời này con theo đuổi."

"Vậy thì hãy cứ đi đi." Giang Tranh vẫn mỉm cười: "Mẹ và papa con sẽ không ngăn cản con."

"Nhưng con phải nhớ kỹ, Lâm Trì là người con yêu, đừng dùng những thủ đoạn đối phó với kẻ thù và đối thủ lên người thằng bé."

Nghe câu này, Giang Uyên bật cười: "Mẹ, con không nỡ đối xử với em ấy như vậy."

Ngay cả bây giờ, dù hai người ngủ chung một giường, anh cũng chỉ dám ôm Lâm Trì sau khi cậu đã ngủ say, không dám vượt quá giới hạn.

Kết thúc cuộc gọi, Giang Uyên men theo con đường Lâm Trì đã đi, đuổi theo đóa hoa hồng của mình.

...

Giang Uyên đang loay hoay chuẩn bị thiết bị livestream thì bất ngờ bị Kiki chạy loạn đâm sầm vào chân, suýt chút nữa làm rơi thiết bị trên tay xuống đất.

Anh ngồi xổm xuống, định cho Kiki một bài học, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mèo long lanh ngấn nước kia, anh lại không nỡ.

"Ciro, lúc anh quay chương trình mà Kiki xuất hiện thì có sao không?"

Sau nhiều lần cố gắng nhốt Kiki trong phòng thất bại, Lâm Trì nhìn chú mèo mập ú đang tung tăng khắp phòng khách, bất đắc dĩ thở dài.

"Vấn đề không lớn." Giang Uyên đáp: "Thật ra nếu em muốn, em cũng có thể xuất hiện."

"Dù sao cái tên Lin này cũng rất nổi tiếng trong giới nghệ thuật."

"Thôi." Lâm Trì vừa đi xuống lầu vừa xua tay từ chối: "Em chỉ muốn yên tĩnh vẽ tranh."

Huống chi, trước đó Lâm Hồi đã không ít lần tự biên kể khổ là cậu bắt nạt cậu ta.

Nếu cậu lại xuất hiện trên livestream của ảnh đế Giang Uyên, bị người ta nhận ra thì lại thêm một trận sóng gió nữa.

Từ chối Giang Uyên xong, Lâm Trì chậm rãi bước vào phòng vẽ tranh.

Vì trong nhà có hai người vẽ tranh, nên vị trí phòng vẽ là vị trí đẹp nhất của căn biệt thự hai tầng này.

Vào những ngày nắng đẹp, có thể nhìn thấy rõ dòng sông trong xanh và những gia đình đang dã ngoại trong công viên bên kia sông; nếu đυ.ng phải những ngày mưa dầm, nơi đây sẽ biến thành một màn sương mù mông lung trắng xóa, như thể cả đất trời được phủ lên một lớp khăn che mặt bí ẩn.

Bản phác thảo vẽ dở từ tối hôm qua vẫn được kẹp trên giá vẽ, bút vẽ cũng được đặt trên đó.

Mái tóc hơi dài che khuất tầm nhìn, Lâm Trì tiện tay lấy đại một thứ gì đó để quấn tóc lên.

"Bút của mình đâu rồi?"

Sau khi gỡ bản phác thảo xuống, Lâm Trì tìm khắp nơi mà không thấy cây bút quen thuộc của mình đâu, cậu cao giọng gọi:

"Ciro, anh thấy bút của em đâu không?"

Nghe thấy tiếng gọi của cậu, người đã chuẩn bị xong thiết bị vô cùng thành thạo bước vào phòng vẽ tranh.

Nhìn người hoạ sĩ trước mặt chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen dài đến đầu gối, mái tóc sau gáy được cố định bằng một cây bút vẽ, Giang Uyên bật cười.

"Em lại kẹp bút lên tóc rồi."

Anh bước tới, gỡ cây bút vẽ xuống đặt vào tay Lâm Trì, đồng thời không quên đưa tay cào nhẹ vào lòng bàn tay cậu.

"Ảnh đế Giang, chú ý hành vi cử chỉ đi nhé." Lâm Trì cười nói.

Giang Uyên vừa dùng dây buộc tóc trên cổ tay để buộc tóc cho Lâm Trì, vừa giả ngu: " Ảnh đế Giang làm đấy, liên quan gì đến Ciro anh?"

Tuy mới chỉ tiếp xúc được vài ngày, nhưng Giang Uyên đã nhận ra sự dung túng của Lâm Trì dành cho mình, mỗi lần đều có thể dẫm lên ranh giới của cậu mà trêu chọc.

Lâm Trì không trả lời Giang Uyên nữa, một khi đã bắt đầu vẽ tranh, cậu sẽ quên hết mọi thứ trên đời, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.

Giang Uyên im lặng ngồi xuống chiếc ghế trống bên cạnh, ánh mắt chăm chú nhìn Lâm Trì.