Hai tiểu cô nương Bạch gia kể lại thế cục hiện tại cho ta.
Sau khi ta cùng Lạc Hoa Trầm ly thế, Nam Quốc lâm vào thế tràn ngập nguy cơ.
Trong triều không có ai có khả năng ứng đối với sự xâm phạm liên tục của Man Tộc.
Dân chúng còn chưa biết, tân quân Nam Quốc chuẩn bị vứt bỏ bọn họ, đời đô về Nam Hạ, mặc kệ Man Tộc tàn sát bọn họ.
Ta bưng chén trà trong tay, mãi vẫn chưa uống.
Theo lý, người ch*t không nên quản chuyện của người sống.
Nhưng ta còn nhớ rõ gương mặt tươi cười của người dân trên phố, nhớ rõ những tiểu thương dậy từ sáng sớm, vất vả đến đêm muộn chỉ để nuôi một gia đình.
Ta từng giao chiến với Man Tộc, bọn chúng hung tàn bất nhân, coi người dân Nam Quốc như lương thảo chiếm được trên đường hành quân.
Một khi thành này bị phá, Man Tộc chắc chắn sẽ tàn sát dân trong thành, phụ nữ hài tử cũng chẳng được tha, tất sẽ máu chảy thành sông.
Nữ nhi của Bạch gia này, tuổi còn trẻ, chưa từng đối mặt với cảnh biển máu núi xác.
Nếu các nàng phải đối mặt với Man Tộc thì rất khó có phần thắng, ch*t trên chiến trường là còn may, nếu bị bắt…
Ta không dám tưởng tượng tiếp.
Đêm hôm đó, ta đánh ngất một tiểu cô nương Bạch gia, cầm áo giáp cùng bội kiếm của nàng lên.
Tôi chỉ còn tồn tại trên thế gian này hơn hai tháng nữa thôi, không bằng làm một trận thật sảng khoái trên sa trường rồi tan thành tro bụi.
Vừa ra cửa, ta đã thấy một người đang đứng dưới ánh trăng.
Mặc đồ đen, trên vạt áo thêu một bông hoa bỉ ngạn lớn, thẩm mỹ quả thực có thể so với sự “khủng bố” của sư phụ ta.
Ta ho khan hai tiếng, che giấu sự xấu hổ: “Phu quân… cũng ra ngắm trăng à?”
“Vậy ta không quấy rầy nhã hứng của phu quân nữa!”
“Bạch Kiểu Kiểu……” Giọng Thương Chỉ Uyên khàn khàn, gọi tên ta: “Nếu ta không cản nàng lại, nàng lại muốn bỏ ta mà đi à?”
Giọng hắn khàn khàn đến bi thương, cọ xát vào lòng ta, khiến ta chợt cảm thấy hơi nhói lòng.
Ta cố gượng cười: “Đâu ra mà “lại”,... Đây không phải lần đầu ta vi phạm sao?”
Thương Chỉ Uyên đi đến trước mặt ta, ánh trăng chiếu vào mặt nạ Tu La của hắn, cặp mắt thường xuyên cười ngả ngớn giờ phút này cũng lạnh lùng hơn, không một tia ấm áp.
Lòng ta chợt hoảng lên không rõ nguyên nhân.
Đột nhiên cảm thấy người trước mặt mang lại áp lực thật lớn.
Hắn không nói gì nhưng lại khiến ta chân tay luống cuống.
“Thương Chỉ Uyên, chàng đứng tức giận, ta đã ch*t rồi, dù có bị…”
Hắn cười, nụ cười đầy lạnh lùng, như hoa giữa sương giá.
“Bạch Kiểu Kiểu, tốt nhất nàng đừng nói gì nữa, ta không muốn bị nàng khiến cho tức ch*t.”
Hắn tức giận giằng lấy bộ giáp cùng trường kiếm trong tay ta: “Ta đi thay nàng, nàng giúp ta nuôi ngỗng, chờ đến khi ta về sẽ cùng nhau làm ngỗng áp chảo ăn.”
Ngỗng béo trong góc tường oan ức kêu lên một tiếng.
Không cho ta cơ hội giữ chân, Thương Chỉ Uyên nháy mắt đã biến mất.
Trong lòng ta hiểu rõ, hắn là Quỷ Vương hiển hách, một trận chiến ở nhân gian chẳng thể làm khó hắn.
Nhưng mà——
“Bà ơi, bà sắp trăm tuổi rồi, có thể ngồi im nghỉ ngơi được không? Bà đã đi qua đi lại 237 vòng rồi, cháu nhìn mà chóng cả mặt!”
“Bà đang nhớ thương ông đấy mà, ông đi rồi, bà từ sáng đến tối cứ ngóng ra cửa sổ mãi!”
Ta nổi giận: “Hai người các ngươi ra ngoài luyện tập cho ta, đừng có làm tổn hại thanh danh một thời của ta! Bạch gia không thể có kẻ bất tài được!”
Hai tiểu nha đầu Bạch gia cả tháng qua chỉ biết khóc ròng.
Một tháng qua, ta dốc lòng dạy dỗ các nàng.
Để sau này khi ta đi rồi, các nàng cũng có thể bảo vệ lê dân bá tánh.