Làm Sao Qua Vong Xuyên

Chương 9

Mắt ngỗng có thể thấy ma.

Con ngỗng trắng trên sạp hàng ném thẻ vào bình rượu vừa thấy ta cùng Thương Chỉ Uyên liền há mỏ kêu gào, cổ dài vươn ra muốn mổ ta.

Thương Chỉ Uyên cười xấu xa quay sang hỏi ta: “Kiểu Kiểu, nàng có muốn ăn thịt ngỗng áp chảo không? Ngon lắm!”

Ngỗng trắng lập tức ngẩn ra, ngoan ngoãn rụt cổ lại.

Nhưng nó chọc ai không chọc, lại chọc đúng Thương Chỉ Uyên lệ quỷ thấy còn phải trốn.

Hắn không định tha cho hắn…

Thương Chỉ Uyên là ai chứ?

Hắn ném thẻ lông vũ vào bình rượu, ném phát nào trúng phát đó, ngỗng béo ngày càng tiu nghỉu.

Trong đám đông, có mấy giọng nói khó chịu vang lên.

“Cái đám người Nam Quốc này, sống mơ mơ màng màng, còn không biết Man Tộc chuẩn bị đánh tới đây rồi!”

“Bạch tướng quân vừa ch*t, Thần Đế băng hà, trong triều giờ toàn đồ bỏ, làm gì có ai đấu lại được thiết kỵ Man Tộc…”

Ta từng nghe đám ma mới xuống địa phủ nói, Lạc Hoa Trầm sau khi lên ngôi chăm lo việc nước rất tốt, cũng coi như là một minh quân, được người đời tôn là “Thần Đế”.

Còn Bạch tướng quân mà họ nói là ai?

Là ta à?

Mà hai thiếu nữ đang nói chuyện này, ta cứ cảm thấy có chút thân quen.

Thương Chỉ Uyên túm con ngỗng béo, đi đến trước mặt ta.

Một trong hai thiếu nữ mắt sáng rực, dò hỏi: “Có thể nhường con ngỗng này cho ta không? Ta bỏ tiền mua.”

Ánh mắt Thương Chỉ Uyên lạnh lùng, dúi con ngỗng vào tay ta: “Đây là thịt ngỗng để phu nhân ta bồi bổ sức khỏe, chuẩn bị sinh hài tử, các ngươi còn muốn giành?”

Ta xấu hổ, dùng khuỷu tay chọc chọc eo hắn.

Ta đã là người ch*t rồi, còn sinh hài tử kiểu gì? Hài tử quỷ chắc?

Thiếu nữ kia nhìn nhìn ta, mặt đầy kinh ngạc: “Thái bà?”

Nàng ta kéo kéo tay cô nương bên cạnh: “Bạch Cơ, ngươi xem, ban ngày ban mặt mà ta lại nhìn thấy thái bà đã mất này!”

Cuối cùng cũng hiểu vì sao ta cảm thấy có cảm giác quen thuộc với các nàng.

Hóa ra các nàng là đời sau của Bạch gia, chung dòng máu với ta.

“Ta không phải thái bà của các ngươi…”

“Sao lại không phải? Trong từ đường Bạch gia còn treo bức họa của người mà, truyền thuyết năm đó thái bà cùng Man Tộc giao chiến, dẫn đầu đoàn quân, lấy một địch trăm…”

Ta khiêm tốn xua xua tay: “Đã là chuyện mấy chục năm trước rồi, không đáng nhắc đến.”

Các nàng vui mừng: “Thấy chưa, ta đã nói đúng là thái bà mà.”

Ta ch*t trước khi thành thân với Lạc Hoa Trầm, đương nhiên cũng không lưu lại huyết mạch.

Hai tiểu cô nương này có lẽ là thuộc chi khác của Bạch gia, theo bối phận phải gọi ta là bà. Cả hai nhất định phải mời ta cùng Thương Chỉ Uyên đến Bạch gia.