Hôm nay địa phủ có hai lễ thành hôn.
Quỷ Vương đón dâu.
Và ta gả cho người trong lòng đã chờ đợi suốt 50 năm.
Khăn voan xốc lên, người cưới ta không phải Lạc Hoa Trầm mà lại là Quỷ Vương mang mặt nạ dữ tợn, đuôi mắt có nốt ruồi đỏ.
Cảm giác như tim vừa bị đ///âm một nhát dao cũng chỉ thoáng qua, rất nhanh sau đó ta đã bình tĩnh lại.
50 năm… đủ để thay đổi rất nhiều chuyện.
Chẳng hạn như người từng thề không cưới ai ngoài ta, người từng ôm xác ta khóc tan trời nát đất, đứt từng khúc ruột, sau khi ta đi cũng có thể yêu người khác.
Mệnh cách của Lạc Hoa Trầm quý giá, được định sẵn sẽ đứng đầu thiên hạ, sống lâu trăm tuổi.
Hắn sống bao lâu thì ta đứng bên cầu Nại Hà lạnh lẽo chờ hắn bấy lâu.
Cuối cùng cũng chờ được đến ngày dương thọ hắn cạn.
Khi Lạc Hoa Trầm xuống địa phủ, bên cạnh hắn lại có thêm một nữ tử mong mảnh yếu đuối, gương mặt có nhiều phần tương tự ta.
Nàng ta theo sát Lạc Hoa Trầm, có lẽ sau khi hắn ch*t, nàng ta đã lập tức tuẫn táng theo.
Có thể thấy, Lạc Hoa Trầm rất quan tâm nàng ta, dù đi trên cầu Nại Hà vẫn tay trong tay nắm chặt.
Ánh mắt ta dừng trên bàn tay đan chặt của bọn họ, trái tim như bị khoét mất một mảnh, trong lòng khó chịu đến run rẩy.
Khi ta còn sống, người được hắn quan tâm như vậy, chỉ có một mình ta.
Đối diện với ánh mắt xa lạ của hắn, ta mỉm cười, khẽ gọi: “Hoa Trầm…”
Một lần tương ngộ, một tiếng Hoa Trầm này, ta đã đợi suốt 50 năm.
Nhưng hắn chỉ nhíu mày, vẻ mặt lạnh nhạt hỏi ta: “Ngươi là ai?”
Hắn đã hoàn toàn quên mất ta.
Nữ tử bên người hắn có vẻ rất sợ ta, đôi mắt mở to long lanh nước, thân thể khép nép trốn sau lưng Lạc Hoa Trầm, tay kéo kéo ống tay áo hắn, không cho hắn nhìn ta.
“Hoa Trầm ca ca, ở đây lạnh quá, Vân Lang không muốn đứng ở đây.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn của nàng ta trở nên tái nhợt.
Thân thể mong manh như đang đung đưa, cảm giác đứng cũng không vững.
Ta vừa nhìn đã nhận ra, hồn phách của nàng ta khiếm khuyết, qua cầu Nại Hà sẽ không được đầu thai. Nếu không được bổ sung thì chỉ có thể rơi vào kiếp làm con vật.
Lạc Hoa Trầm hơi do dự, nhìn thoáng qua ta rồi ôm Vân Lang vào lòng, giúp nàng ta chắn khí lạnh trên cầu Nại Hà.
Khi hắn giơ tay lên, ta thấy sợi tơ hồng trên cổ tay hắn.
Đầu kia của sợi dây buộc vào cổ tay trắng như ngọc của nữ tử trong lòng —— định ra mối tình duyên đời đời kiếp kiếp giữa bọn họ.
Có thứ gì đó như vừa bị xé toạc trong lòng ta.
Khiến ta đau đớn đến mức chóp mũi chua xót.
Ta phải cố gắng lắm mới ngăn được giọt lệ sắp tràn ra từ khóe mắt.