"Nó không phải Oanh Oanh thì còn có thể là ai..." Trần Nghĩa Xương lẩm bẩm.
Tình huống này, ông ta chưa từng nghe thấy bao giờ nhưng rõ ràng là giống hệt Oanh Oanh, không thể là người khác được.
"Bây giờ phải làm sao, bây giờ phải làm sao!" Dư Hồng Vân nghĩ đến nếu không có ai hiến thận cho Linh Bảo, không quá năm năm nữa, quả thận còn lại của Linh Bảo có thể cũng sẽ teo lại rồi chết, cả người gần như suy sụp.
Trần Nghĩa Xương cũng hết cách, ông ta đương nhiên không nỡ để con gái lớn và con trai hiến thận, bản thân ông ta cũng không muốn mất một quả thận.
Ông ta chán nản ngã ngồi xuống ghế sofa, hồi lâu sau mới nói: "Hồng Vân, hay là chúng ta ra ngoài mua, chỉ cần giá cao, một nghìn vạn, hai nghìn vạn, anh tin sẽ có người đồng ý hiến thận cho Linh Bảo." Ông ta nói cũng nhen nhóm chút hy vọng, cái giá này chắc chắn sẽ có người động lòng.
"Không được!" Dư Hồng Vân hét lên: "Tôi đã hỏi bác sĩ June, chỉ có thận của người thân trực hệ mới tốt hơn, khả năng đào thải thấp hơn, khả năng hòa hợp tốt hơn, mới có thể sống lâu hơn, tôi nhất định phải lấy thận của nó ghép cho Linh Bảo, nó là cái thá gì, sao có thể so sánh với Linh Bảo của tôi."
"Đủ rồi!" Mặt Trần Nghĩa Xương đỏ bừng, tức giận nói: "Tại sao nhất định phải để Oanh Oanh hiến thận cho Linh Bảo, tại sao không thể dùng thận của người khác, Oanh Oanh cũng là con gái của tôi!"
Dư Hồng Vân như nghe thấy chuyện cười lớn nhất trên đời, cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trần Nghĩa Xương từng chữ một nói: "Anh quên vì sao nó được sinh ra rồi sao? Anh quên nó được sinh ra như thế nào rồi sao? Nó sinh ra là vì Linh Bảo, chúng ta đã để nó sống sung sướиɠ mười lăm năm rồi, nó hiến một quả thận cho Linh Bảo thì có sao? Tôi nói, nó nên hiến cả hai quả thận cho Linh Bảo!"
"Câm miệng cho tôi!" Trần Nghĩa Xương đột ngột bật dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Dư Hồng Vân.
Dư Hồng Vân không chịu yếu thế trừng mắt nhìn lại.
Cuối cùng Trần Nghĩa Xương quay người đập cửa bỏ đi, chỉ còn Dư Hồng Vân ngây ngốc đứng trong phòng, hồi lâu sau bà ta ngã ngồi xuống đất, vẻ mặt hốc hác: "Tôi phải làm sao, Linh Bảo của tôi phải làm sao, sao lại thành ra thế này, sao nó lại..."
———
Oanh Oanh trở về phòng ngủ không quan tâm đến hai vợ chồng kia cãi nhau như thế nào.
Cô khóa trái cửa phòng, cả người đi vào động phủ Hồng Liên.
Đây là lần đầu tiên cả hồn cả xác của cô đi vào trong động phủ.
Oanh Oanh thích gọi nó là động phủ Hồng Liên một là vì ấn ký Hồng Liên trên ngực, hai là vì ao sen trong động phủ.