Trần Nghĩa Xương nhìn vào tờ giấy mỏng màu trắng có đơn đồng ý hiến thận.
Dư Hồng Vân nhẹ giọng nói: "Ông xã, Oanh Oanh dù chỉ có một quả thận cũng có thể tiếp tục sống, hơn nữa con bé là một đứa ngốc, sau này sẽ không kết hôn sinh con, chúng ta nuôi con bé cả đời là được, đợi đến khi chúng ta trăm tuổi, em tin Linh Bảo cũng sẽ sẵn lòng chăm sóc con bé."
"Được." Trần Nghĩa Xương im lặng một lúc rồi cuối cùng cũng đồng ý.
So với một đứa con gái ngốc nghếch, tất nhiên ông ta thích Linh Bảo ngoan ngoãn hơn.
Dư Hồng Vân âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đợi đến khi Linh Bảo thay thận, mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở lại.
Thực ra lúc đầu vợ chồng họ cũng không phải không nghĩ đến việc chờ nguồn thận nhưng bác sĩ chẩn đoán cho Linh Bảo đã nói với họ rằng tình trạng bệnh của Linh Bảo có chút đặc biệt, nếu dùng nguồn thận khác thì phản ứng đào thải và phản ứng sau đó sẽ rất lớn, rất có thể sẽ thất bại, tốt nhất là dùng nguồn thận có quan hệ huyết thống, hơn nữa thời gian thay thận tốt nhất là vào khoảng mười tám tuổi.
Vợ chồng họ cầm tờ giấy đồng ý phẫu thuật xuống lầu, Trần Hoàn vẫn còn ở đó.
Vợ chồng họ đều không muốn để cậu con trai út biết chuyện này, Dư Hồng Vân nói: "Hoàn Hoàn, chúng ta có chuyện muốn nói với chị con, con lên lầu trước đi."
Trần Hoàn lẩm bẩm một câu nhưng vẫn ngoan ngoãn ôm máy chơi game lên lầu.
Linh Bảo ngoan ngoãn nói: "Mẹ, có chuyện gì vậy? Con có cần lên lầu không?"
"Không cần, chỉ là chuyện của con và Oanh Oanh thôi."
Trần Linh Bảo nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta xuất hiện một chút ửng hồng bệnh hoạn, từ nhỏ cô ta đã biết mình bị bệnh, cần phải thay thận, cũng biết em ba được sinh ra là để thay thận cho mình.
Cô ta rất mong có thể giống như người bình thường, có thể nhảy nhót, đi hát, kết hôn sinh con với người mình thích.
Bây giờ tất cả những điều này, cuối cùng cũng sắp dần trở thành hiện thực.
Oanh Oanh cũng hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, ngồi trên ghế sofa không nói gì, cô thậm chí còn lấy một miếng bánh trên bàn đá cẩm thạch trước mặt để ăn.
Dư Hồng Vân không vội vàng để Oanh Oanh ấn dấu tay vào đơn đồng ý ngay, mà ngồi bên cạnh Trần Linh Bảo, nắm tay con gái mình dịu dàng nói: "Bảo Bảo, Oanh Oanh không chỉ là em ba của con, mà còn là ân nhân cứu mạng của con, sau này dù có chuyện gì xảy ra, con cũng phải chăm sóc Oanh Oanh cả đời, con có làm được không?"
"Mẹ, sau này con nhất định sẽ bảo vệ Oanh Oanh thật tốt, chuyện trước đây là con không tốt, không nên vì một chiếc cúp mà đánh Oanh Oanh, sau này sẽ không như vậy nữa." Giọng nói của Trần Linh Bảo cũng mang theo chút tình cảm ấm áp tự cảm động: "Con nhất định sẽ nói được làm được."