Con trai của Ngô Quốc Cương là Ngô Hữu Đức cũng bị đánh thức, chửi bới đi ra khỏi nhà, thấy Tô Nghi đứng trong sân, mắng: "Mụ đàn bà thối tha, đứng đây làm gì, còn không mau đi nấu cơm, có phải muốn làm ông đây chết đói hay không."
Vừa dứt lời, Ngô Hữu Đức nghe thấy tiếng rêи ɾỉ dưới chân tường, quay đầu lại thấy mẹ già của mình nằm dưới chân tường với khuôn mặt đầy máu, sắc mặt hắn ta đại biến, giơ tay đi về phía Tô Nghi: "Con tiện nhân, có phải mày đánh mẹ tao không..." Lời còn chưa nói hết, thậm chí cánh tay giơ cao cũng không hạ xuống, trên mặt còn hiện ra vẻ hung dữ, cả người đột nhiên đứng im như tượng.
Lúc này, tất cả mọi người đều phát hiện ra sự bất thường, bắt đầu thì thầm: "Chuyện gì vậy?"
"Tại sao Hữu Đức không nhúc nhích nữa rồi?"
"Đại Dũng hình như cũng không nhúc nhích một lúc rồi?"
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Ngô Quốc Cương phát hiện ra sự bất thường của con trai, đi tới hỏi với vẻ khác thường: "Đức Tử, con làm sao vậy?"
Chỉ có Tô Nghi đột nhiên nhận ra điều gì đó, cô ấy tái mặt quay đầu nhìn cô gái xinh đẹp bên cạnh một cái.
Cô gái chớp mắt với cô ấy, dùng khẩu hình không tiếng độngnói: "Chị đừng sợ."
Tô Nghi choáng váng đầu óc, chỉ còn một suy nghĩ duy nhất, tại sao bọn họ không thể cử động? Thực sự là do cô gái này làm sao? Cô làm được như vậy bằng cách nào, cô là thần hay quỷ hay là yêu tinh gì?
Cảnh tượng này quá khó tin nhưng những thôn dân hoàn toàn không nghĩ rằng nó liên quan đến cô gái xinh đẹp trước mắt, họ đều rất hoang mang.
Chỉ có người phụ nữ bán Oanh Oanh là Chu Thúy Hoa nhận ra có điều không ổn, muốn lén lút chuồn đi, Oanh Oanh lười biếng nói: "Tôi có cho bà đi chưa?"
Cô gái mềm mại vừa dứt lời, những thôn dân liền thấy bước chân của Chu Thúy Hoa dừng lại, giữ nguyên tư thế bước về phía trước, cũng giống như Đại Dũng, họ như bị ai đó khống chế.
Những thôn dân có chút sợ hãi nhưng đoán rằng sự bất thường của Đại Dũng chắc chắn có liên quan đến cô gái nhỏ.
Có người kêu lên: "Là cô gái nhỏ này làm."
Ngô Quốc Cương trừng mắt nhìn Oanh Oanh: "Có phải do cô làm không?" Ông ta vừa hỏi xong, phát hiện cô gái xinh đẹp kia liếc nhìn mình, một luồng khí lạnh từ đỉnh đầu chạy xuống tứ chi, sau đó cũng giống như con trai mình, không thể cử động.
Lúc này, những thôn dân hoàn toàn sợ hãi.
"Cô ta, cô ta không phải người, là yêu quái, mau, mau trói cô ta lại, thiêu chết cô ta, thiêu chết cô ta thì mọi người sẽ ổn thôi."
Vài thôn dân gần Oanh Oanh nhất cũng lao tới nhưng trong nháy mắt đã bị định thân, thậm chí có người vì quán tính không kịp dừng lại, ngã thẳng về phía Oanh Oanh.