Cũng vì vậy, cô ấy luôn bị vợ của trưởng thôn chửi bới đánh đập, mắng cô ấy là gà mái không biết đẻ trứng.
Cô ấy cũng giúp đỡ vài cô gái khác bị lừa bán đến thôn, giúp họ tránh thai.
Sau đó bàn bạc cách trốn thoát, cuối cùng cũng để họ bàn bạc ra cách, nửa tháng sau sẽ là một cơ hội tốt, tối hôm đó thôn sẽ tổ chức cho thôn dân xem phim, cô ấy sẽ bị nhốt ở nhà, sau đó đốt lửa, cô ấy đã lén cất giữ một ít dầu và diêm, trong nhà còn một thùng nước, đến lúc đó đốt cháy cửa phòng, cô ấy khoác chăn ướt là có thể trốn thoát, sau đó tiếp tục đốt cháy toàn bộ nhà của trưởng thôn.
Chờ thôn dân cứu hỏa, cô ấy sẽ đi tìm những cô gái khác, sau đó cùng nhau trốn đến một hầm ngầm mà cô ấy đã phát hiện trước đó.
Bên trong đã được cô ấy lén để một ít thức ăn và nước, trốn vài ngày, sau đó chờ thôn dân mất cảnh giác, họ có thể trốn thoát.
Kế hoạch của Tô Nghi rất tốt, chỉ là cô ấy sẽ mãi mãi không biết rõ, nếu không gặp Oanh Oanh, cô ấy sẽ tiếp tục theo kế hoạch ban đầu, sau đó dẫn theo mấy cô gái trốn vào hầm ngầm, bị tìm thấy, sau đó cô ấy sẽ bị đánh chết.
Nhưng hôm qua cô ấy gặp Oanh Oanh, nhìn thấy cô gái xinh đẹp như vậy ngây ngốc bị bọn buôn người đưa đến thôn bán đi, cô ấy vô cùng đau lòng.
Cho nên khi thấy Oanh Oanh bỏ trốn, thôn dân đuổi theo, cô ấy bưng chậu nước nóng từ trong bếp đi ra, dội lên thôn dân đang đuổi tới, khiến họ nháo nhào một trận, cũng kéo dài thời gian, để Oanh Oanh thuận lợi trốn vào trong núi.
Đương nhiên, cô ấy cũng bị trưởng thôn đánh một trận.
Nhưng điều khiến Tô Nghi không ngờ tới là, chỉ qua một đêm, cô gái xinh đẹp kia lại tự chui đầu vào lưới.
Nhưng hôm qua ánh mắt cô gái này ngây ngốc, hôm nay ánh mắt cô lại linh động vô cùng, tựa như chứa đựng ánh sao.
Tô Nghi hoàn hồn, sắc mặt tái nhợt, lấy một chiếc bánh bao nhét vào trong lòng Oanh Oanh, đẩy cô ra ngoài sân: "Không có, không có, cô đi mau, mau đi đi..." Vừa đẩy vừa quay đầu nhìn lại.
Cô ấy đương nhiên không thể một mình ở bên ngoài nấu cơm, lúc nào cũng có người theo dõi cô ấy.
Vợ của trưởng thôn Lưu Nguyệt Phương đang quét dọn trong sân, tự nhiên cũng nhìn thấy Oanh Oanh, bà ta từ từ mở to mắt: "Này, không phải là cô dâu mà Đại Dũng mới mua hôm qua sao?"
"Có người tới, mau tới đây, tìm thấy vợ của Đại Dũng rồi." Lưu Nguyệt Phương vội vàng chạy đến cửa sân lớn tiếng kêu lên.
Tô Nghi vội đến phát khóc, nhỏ giọng nói: "Cô gái này, cô chạy về làm gì? Cô có phải bị ngốc không, cô ngốc như vậy sao, cô biết bị họ bắt được thì sẽ thế nào không? Mau đi, cô còn chạy nổi không, tiếp tục chạy, chạy thật xa, cuối thôn có một hầm ngầm bỏ hoang, bên trong có một ít đồ ăn thức uống, cô trốn vào đó trước đi."