Diễn xuất tài năng là một chương trình tạp kỹ nổi tiếng của Đài Truyền hình Cherry, cả một ngày ghi hình kết thúc, nhìn lại thời gian cũng đã hơn ba giờ chiều.
Theo lý mà nói, giờ này cũng không quá muộn, có thể kết thúc ghi hình sớm như vậy, các nhân viên qua lại, khuôn mặt đều mang theo vẻ thư thái, nhưng quản lý của Văn Tinh Entertainment là Khấu Thành Nghiệp với sắc mặt không được tốt cho lắm, hắn đi trên hành lang đến hậu trường, vội vàng bước vào một phòng nghỉ ở góc rẽ.
Trong phòng nghỉ chỉ có hai người, một người nằm trên ghế sofa chơi điện thoại, một người ngồi trước gương trang điểm, đang nhìn vào khoảng không vô định mà thẫn thờ.
Thấy trong phòng nghỉ không có nhân viên khác, sắc mặt Khấu Thành Nghiệp lập tức tối sầm lại.
“Minh Sùng, cậu sao thế? Lúc cuối phân vai, cậu bày ra cái mặt kiểu gì thế? Đạo diễn Tống nói chuyện với cậu, cậu cứ không đáp, thế nào, cảm thấy mình bị oan ức quá sao? Tôi biết cậu đạt giải nhất của chương trình lần này, có quyền chọn vai mình muốn, nhưng cậu cũng phải chọn vai phù hợp với mình chứ!”
Khấu Thành Nghiệp cao ráo chân dài, trong giới giải trí đầy rẫy trai xinh gái đẹp, gương mặt cũng không hề khó coi, nhưng hiện tại hắn đang cau mày, trông có phần đáng sợ.
Đinh Tuấn Triết nằm trên sofa khẽ hừ một tiếng: “Không phải oan thì là gì? Từ lúc từ sân khấu về đến giờ, cậu ấy chẳng thèm nói tiếng nào cả...”
Khấu Thành Nghiệp trừng mắt nhìn Đinh Tuấn Triết, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta bớt nói lại.
Đinh Tuấn Triết không phục mà bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Anh nhìn cậu ta có để ý gì đến anh không?”
Bị Đinh Tuấn Triết nhắc nhở như vậy, Khấu Thành Nghiệp mới phát hiện mình nói nhiều lời vậy rồi mà kết quả là Minh Sùng lại không thèm liếc mắt một cái.
Thái độ lơ đễnh này càng làm Khấu Thành Nghiệp tức giận: “Minh Sùng, cậu cứng cánh lắm rồi phải không? Ngay cả lời của tôi cũng không nghe nữa! Tôi nói thật cho cậu biết, vai chính của quyền mưu thiên hạ đã định là Tuấn Triết đóng rồi, đã là đinh đóng cột rồi, tuyệt đối không thể thay đổi, cho nên cậu cũng đừng có mà giở cái tính đó ra, hãy diễn tốt vai phù hợp với cậu, sau này cơ hội vẫn còn nhiều, hơn nữa cậu và Tuấn Triết đều là nghệ sĩ của tôi, tôi có thể để cho cậu chịu thiệt được sao?”
Đinh Tuấn Triết cũng lên tiếng phụ họa: “Đúng đó, Sùng Sùng à, anh Khấu có bao giờ để cho nghệ sĩ dưới tay mình chịu thiệt chưa? Chẳng qua là do ngoại hình của cậu quá ấn tượng, rất không hợp với hình tượng nhân vật chính của [Quyền mưu thiên hạ] thôi, nên anh Khấu mới để cậu nhường vai cho tôi, cậu cứ yên tâm, đừng tính toán chi li với tôi nữa.”
Nói đến ngoại hình của Minh Sùng, giọng điệu của Đinh Tuấn Triết có chút chua xót.
Nhân vật chính của quyền mưu thiên hạ là hoàng tử sắp trưởng thành, hình tượng nhân vật ngây thơ, trong sáng, mà ngoại hình của Minh Sùng quá tinh tế, mỹ lệ, chỉ nhìn cậu thôi đã mang đến cho người ta một cảm giác thị giác mạnh mẽ, có tính xâm lược rất cao, vì vậy Khấu Thành Nghiệp mới nắm lấy điểm này, buộc Minh Sùng nhường vai cho Đinh Tuấn Triết.
Thấy Đinh Tuấn Triết lên tiếng bảo vệ mình, sắc mặt của Khấu Thành Nghiệp dịu đi một chút.
“Minh Sùng, sự việc đến nước này, dù cậu có bất mãn cũng vô dụng thôi, biểu hiện tốt mới là điều quan trọng nhất, tin tôi đi, sau này chỉ cần có vai diễn phù hợp với cậu, tôi nhất định sẽ để lại cho cậu, vì vậy cậu hãy điều chỉnh tâm trạng, nghiêm túc chuẩn bị cho hai ngày luyện tập tới, dù sao trận chung kết trực tiếp cũng sắp diễn ra, đừng làm hỏng việc nữa.”
Đánh một roi rồi lại cho một cái kẹo, Khấu Thành Nghiệp cảm thấy nói đến mức này cũng coi như đã răn đe tốt cho Minh Sùng lắm rồi.
Nhưng Minh Sùng lại chỉ liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lại quay sang Đinh Tuấn Triết: “Đừng gọi tôi là Sùng Sùng.”
Đinh Tuấn Triết: “Gì?”
Minh Sùng đứng dậy: “Nếu không có việc gì thì tôi xin phép đi trước.”
Nói xong, không đợi Khấu Thành Nghiệp và Đinh Tuấn Triết có phản ứng gì, Minh Sùng đã mở cửa bước ra.