“Chào mừng phu nhân, tiểu thư trở về nhà.” Hai hàng giúp việc cúi đầu lớn tiếng chào đón Khương Yêu Yêu cùng Yêu Linh San trở về dinh thự Khương gia tạo thành một khung cảnh vô cùng sang trọng nguy nga không phải ai cũng có.
“Ba ba, anh hai, anh ba. Yêu Yêu nhớ mọi người nhiều lắm đấy!”
Khương Yêu Yêu nhìn thấy ba ba cùng hai anh trai thì tâm trạng vui hơn khi nãy rất nhiều, gương mặt xinh xắn tươi cười nhanh chân chạy đến ôm lấy ba người họ sau thời gian dài không gặp mặt.
“Ba ba cũng rất nhớ con gái! Yêu Yêu ngoan của ba, cuối cùng con cũng về nhà rồi.”
Khương Thần là bộ trưởng Bộ Ngoại giao ngày thường chín chắn nghiêm túc, nhưng khi đối mặt với cô con gái bảo bối thì hắn lại đặc biệt ôn nhu.
“Yêu Yêu, về nhà rồi. Sau này anh hai sẽ bảo vệ chăm sóc em. Không để em phải chịu cực như này nữa.”
Anh hai Khương Yêu Hàn là một vị cảnh sát anh minh chính trực, khi đối mặt với đồng đội hay là nhiệm vụ khó khăn đều trưng ra khuôn mặt lạnh nhạt không cảm xúc nhưng hiện tại khi đối mặt với cô em gái duy nhất lại vô cùng dịu dàng.
“Yêu Yêu về nhà rồi. Anh ba sẽ làm bác sĩ riêng cho em được không, nếu em cảm thấy không khỏe có thể tìm anh.”
Khương Yêu Hàng theo học y cũng là vì muốn chữa trị cho bệnh tình của Khương Yêu Yêu nên anh không ngần ngại bỏ hết tất cả làm bác sĩ riêng cho mình cô.
“Ba ba, anh hai, anh ba. Mọi người thật tốt.” Khương Yêu Yêu không biết nói gì ngoài câu mọi người thật tốt, nhưng chỉ câu nói đơn giản này cũng đã đủ làm cho ba mẹ và các anh trai cô vui lòng.
Yêu Linh San thấy con gái vui mừng đến rơi nước mắt thì cũng hiểu được cảm xúc cô lúc này ra sao, nhưng bà lo lắng cho sức khỏe của cô nên vẫn nhẹ giọng nhắc nhở:
“Yêu Yêu, không được khóc. Con không nhớ bác sĩ nói gì sao? Không được để cảm xúc giao động quá mạnh mẽ, nếu không sức khỏe của con sẽ không chịu nổi.”
Khương Yêu Yêu thấy mẹ lo lắng cho sức khỏe của cô như thế thì nhanh chóng dùng bàn tay tinh xảo xinh đẹp của mình để lau khô nước mắt, tươi cười nói: “Mẹ yên tâm đi, con không sao đâu.”
“Yêu Yêu ngoan, chúng ta mau vào trong nhà ăn cơm tối thôi.” Khương Thần dắt tay con gái đi vào trong phòng ăn của dinh thự để mọi người cùng nhau dùng bữa tối.
Khương Yêu Yêu đảo mắt nhìn xung quanh không thấy em trai Khương Yêu Lân đâu thì nghi hoặc cất tiếng hỏi:
“Ba ba, A Lân vẫn chưa chịu nghe điện thoại và về nhà sao? Lúc ở sân bay con không thấy em ấy đến còn nghĩ rằng đang ở nhà đợi con rồi.”
Khương Thần biết con gái rất để tâm đến em trai, nhẹ nhàng đáp: “Nó không chịu nghe điện thoại của ai cả, thằng nhóc đấy vẫn ương bướng khó dạy như ngày nào.”
Khương Thần thường xuyên bận rộn công vụ, việc dạy dỗ con cái đều do Yêu Linh San đảm nhận. Nhưng tính tình ngang ngược bá đạo của Khương Yêu Lân từ bé đã có.
Sau này trong quá trình trưởng thành, mẹ Yêu Linh San lại ở nước ngoài chăm sóc chị gái Khương Yêu Yêu đang điều dưỡng sức khỏe.
Trong nước chỉ còn mấy ba con Khương Thần, mà không ai quản nổi dạy nổi Khương Yêu Lân nên tính cách lại có phần độc đoán ngang ngược hơn trước.
Duy nhất Khương Yêu Yêu là có thể đàn áp tính cách xấu của Khương Yêu Lân, và cậu cũng nghe lời dạy dỗ của cô hơn nên tình cảm hai chị em rất thân thiết.
“Hừ, thằng nhóc thối! Để ngày mai nó sẽ biết tay con.” Khương Yêu Yêu giận dữ nhăn mày khi biết Khương Yêu Lân đã bỏ nhà đi mấy ngày vẫn chưa chịu về.