Lạc Long Huyền Sử

Chương 2: Đại Điện

Chương 2: Đại Điện

Tại đại điện của vương cung nơi mà vua Kinh Dương Vương và các vị hầu, tướng, vương của những tộc Việt lớn thường dùng để họp bàn chuyện chính sự.

Nơi này là không gian được thiết kế và xây dựng tương đối thoáng đãng và rộng lớn với hàng nghìn viên gạch đỏ. Cột nhà là gỗ nguyên khối được chạm khắc tỉ mỉ hình ảnh cách điệu dựa vào các loài động vật, đồ vật và sự việc với nhiều tầng ý nghĩa khác nhau.

Mặc dù đa số các công trình ở thời đại này đều không mang đến quá nhiều yếu tố nghệ thuật, nhưng nơi đây lại sở hữu một cái nhìn nghiêm trang, cao quý khác thường. Và đương nhiên điều đó không phải chỉ nằm ở phương diện kiến trúc, bởi yếu tố con người đồng thời cũng là chất xúc tác quan trọng để khiến một nơi như thế này càng trở nên đặc biệt hơn.

Những vị vương của các tộc Việt ai nấy đều mang trên mình vải phục đặc trưng, kèm theo đó là phụ kiện trang sức thể hiện nét văn hóa riêng của mỗi bộ tộc. Một tay ôm mão, một tay nắm chặt tấm kim loại trước ngực, tư thế hiên ngang, mắt kiên định nhìn thẳng vào người đứng đầu của đất nước.

Chẳng lâu sau, hai vị quan lang mặt mày hớt hải cũng đã chạy tới. Họ mặc kệ những vị khác đang cúi chào mình mà lập tức tiến đến trước vua cha.

- Thưa cha.

- Hùng Nghiêm, Hùng Quyền! Sùng Lãm, em của các con đâu sao lại không đưa nó đến?

Vua Kinh Dương Vương liền hỏi, Hùng Nghiêm quan lang liền không chậm trễ mà đáp.

- Thưa, Sùng Lãm không có ở trong phòng ạ. Chúng con chỉ tìm thấy cái này được đặt trên bàn của thằng bé, mời người xem qua.

Hùng Nghiêm hai tay dâng mảnh da đến trước mặt Kinh Dương Vương. Trong khi đó thì l*иg ngực của ngài cứ như đang bị bóp nghẹt bởi nỗi lo lắng về sự trừng phạt sắp sửa xảy ra. Mặc dù vua Kinh Dương Vương vốn là người nổi tiếng yêu chiều những đứa con của mình, nhưng chắc chắn rằng ai cũng phải hiểu rõ chuyện này không đơn giản như thế.

- Thằng nhóc đó lại bỏ trốn trước buổi truyền ngôi vương...

Cả hai vị quan lang đều thầm trách móc, họ liền nghĩ rằng bản thân sẽ thay Sùng Lãm chịu phạt rồi sau đó lục tung cả Xích Quỷ để nhanh chóng tìm đứa em của mình về.

Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, sự lo lắng của họ đã trở nên vô ích.

- Ha ha ha ha…

Vua Kinh Dương Vương sau khi đọc thư liền không kềm được mà cười phá lên. Ngài ta gật đầu trông rất hài lòng, rồi sau đó liền ho nhẹ một cái lấy lại sự điềm tĩnh. Khóe miệng ngài khi này cũng không giấu được mà nhoẻn lên, ngài hướng mắt xuống nói với các chư thần của mình.

- Ta xin lỗi vì tràng cười khiếm nhã vừa rồi. Buổi truyền ngôi cho Sùng Lãm sẽ tạm thời gác lại lần sau vậy!

Nói rồi, ngài ta đã liền cùng Đăng Ngàn vương hậu vội vàng sải bước rời khỏi đại điện trước những cặp mắt ngơ ngác.

Bỗng có một vị ở bên dưới liền khéo léo di chuyển để chặn đường Kinh Dương Vương, sau đó cất lời cung kính.

- Thưa, mặc dù không rõ đã có chuyện gì xảy ra nhưng nếu ngài đã quyết thì chúng ta cũng không phản đối. Chỉ là hôm nay chúng ta đến, thật sự cũng có công vụ muốn bẩm báo!

Vua Kinh Dương Vương khựng lại, ngài hướng mắt nhìn vào người vừa mới lên tiếng.

- Ồ Lạc Vương, ngài nói thử xem còn chuyện gì ấy nhỉ?

- Thưa vâng, ta xin phép nói nhanh về những vấn để ở Lạc Việt. Vài ngày trước ở Lạc Bích vừa mới nhận được báo cáo xuất hiện nhiều vụ mất tích rất khác thường. Ta đã cho Lạc Tướng đi điều tra nhưng không hề tìm thấy dấu vết của bất kỳ loài thú dữ nào khác, nên hiện tại chúng ta đã tạm kết luận rằng đó là do bọn tà giáo thờ Xương Cuồng, Bính Ti. Mong ngài ra quyết định để chúng ta còn hành động sớm!

Vua Kinh Dương Vương liền bác bỏ.

- Không phải bọn dốt nát đó đâu!

Lạc Vương căng thẳng nuốt ngụm nước bọt khi Kinh Dương Vương đã đáp lời mà không đắn đo dù chỉ một giây, ông ta ngập ngừng.

- Nếu vậy thì... Ngài nghĩ đó là bọn quái thai kia?

- Ừ, ta cũng từng chạm trán một con cáo màu xanh hay làm mấy trò đó... Hiện tại thì cứ tăng cường phòng vệ và nhắc nhở mọi người đừng đi quá xa khu vực dân cư. Còn gì nữa không?

Vua Kinh Dương Vương vội vàng đáp, ngay sau đó thì liền có hai người khác tiến lên đứng thành một hàng với Lạc Vương. Một người là Điền Vương của Điền Việt, một người là U Vương của U Việt, hai người đứng đầu hai tộc Việt lớn cung kính trước Kinh Dương Vương.

U Vương là người lên tiếng trước.

- Thưa, hiện tại U Việt ta vẫn đang phải chịu đựng sự càn quấy xấc láo của Đế Lai. Ta chỉ muốn xin ngài cho phép ta khai chiến. Kinh Dương Vương, ngài chỉ cần nhìn ta càn quét tên khốn đó là được!

Lời của U Vương vừa dứt liền mang tới sự kinh ngạc cho tất cả mọi người. Chỉ có Lạc Vương tinh ý liền nhỏ giọng nhắc nhở U Vương.

- Này, ăn nói phép tắc một chút!

U Vương dõng dạc hướng về Kinh Dương Vương.

- Vẫn mong ngài bỏ qua thói ăn nói thô tục này!

- Không để ý, không để ý! Chuyện này mai hẳn nói, không gấp, chuyện của Đế Lai thì vài năm cũng không gấp!

Điền Vương bên cạnh, trong khi đang lắng nghe thì đã chú ý thấy vẻ vội vàng trong lời đáp của Kinh Dương Vương. Ông đã nhanh chóng chớp cơ hội, lập tức nói ra vấn đề của tộc Điền Việt.

- Thưa, về Điền Việt ta, vừa mới xuất hiện lãnh ngục trụ thứ bảy ạ!

Hai mắt vua Kinh Dương Vương mở lớn, tông giọng nhanh chóng thay đổi.

- Ồ, chuyện này thì nghiêm trọng đây!

Nói xong, ngài ta đảo mắt nhướng mày nhìn dáo dác quanh đại điện như đang tìm ai đó. Rồi từ đám đông, một người phụ nữ tóc bạc trắng mặc phục trang đỏ sẫm bước ra. Bà ta cùng với đôi mắt thâm quầng mở không lên đã đáp lại Kinh Dương Vương bằng giọng điệu yếu ớt.

- Ngài không cần tìm, ta ở đây!

- Ha ha, ngài đây rồi Âu Vương... Phiền ngài lập tức cùng Điền Vương đi kiểm tra xem sao nhé!

Âu Vương nghe thấy, nhưng bà ta chỉ ngáp thêm một cái thật dài, rồi sau đó đơn giản là giơ tay lên cao thay vì nói ra một câu trả lời rõ ràng để đáp lại. Vua Kinh Dương Vương vậy mà cũng hài lòng gật đầu, ngay sau đó liền nói lớn.

- Được rồi, hôm này đến đây thôi. Ngoại trừ Điền Vương và Âu Vương, những vị khác cứ nghỉ ngơi trong vương cung, ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục!

Cùng với những vị Vương, Hầu, Tướng xung quanh. Hai vị quan lang đồng dạng đưa ánh mắt hướng về phía nhà vua và nhìn ngài cùng vương hậu dần dần rời khỏi đại điện.

Các vị Hầu, Tướng giờ cũng không nghĩ đến công vụ nữa mà đồng loạt đưa ra thắc mắc, rằng tại sao đức vua lại đột ngột hoãn buổi truyền ngôi rồi gấp gáp rời đi như thế. Họ cứ đoán già đoán non về những biến cố không may có thể đã xảy ra với quan lang Sùng Lãm.

Còn riêng về hai vị quan lang Hùng Nghiêm và Hùng Quyền thì họ chỉ thắc mắc về nội dung của bức thư từ biệt đó là gì. Sao nó lại có thể khiến vua cha không những không nổi giận mà thậm chí người còn cười sảng khoái đến vậy.

Ánh mắt của cả hai người họ liền chạm nhau, họ ngay lập tức phóng đi tìm Hùng Quyên để hỏi cho ra lẽ về nội dung bức thư ấy.

Phía nhà vua, sau khi rời khỏi đại điện thì ngài hiện đang cùng với Đăng Ngàn vương hậu đi dạo tại hồ sen ở vườn hoa. Tâm trạng của vua Kinh Dương Vương giờ đây trông rất tốt khiến Đăng Ngàn vương hậu cũng không thể không thắc mắc mà quay sang cung kính hỏi.

- Thưa đức vua, thϊếp có điều muốn hỏi.

Vua Kinh Dương Vương khựng lại, ngài nhìn Đăng Ngàn vương hậu dịu dàng đáp.

- Nàng cứ nói!

- Chuyện là, hôm nay là buổi truyền ngôi của Sùng Lãm nhưng thằng bé lại không có mặt để tiếp nhận. Khi thần thϊếp thấy Hùng Nghiêm và Hùng Quyền đến mà không có nó, thϊếp đã nghĩ người sẽ phải ban hình phạt dành cho chúng mới phải. Nhưng…

- Nhưng tại sao chỉ với một bức thư mà ta lại có thể dễ dàng cho qua và thậm chí còn cười một trận ngay sau đó?

Đoán được câu hỏi, Kinh Dương Vương liền cướp lời bằng giọng điệu chậm rãi. Đăng Ngàn vương hậu khi này cũng cúi nhẹ đầu thừa nhận.

- Mong người hãy giải thích.

- Vậy trước đó ta hỏi nàng một câu, rằng nàng nghĩ gì về thằng bé?

Đăng Ngàn vương hậu nghe thấy câu hỏi thì miệng liền nhoẻn cười, mắt mở to phấn khởi đáp.

- Ưm, theo những gì thϊếp thấy được ở Sùng Lãm thì thằng bé là một đứa trẻ thông minh. Bản tính hiếu kỳ của nó luôn khiến nó muốn học hỏi và sáng tạo rất nhiều thứ tuyệt vời.

Vương hậu đáp lại bằng một câu nói tràn ngập ý cười, ánh mắt thì rạng rỡ không thể che giấu. Nhà vua trông thấy cũng hài lòng, ngài gật gù đồng ý với vương hậu.

- Nàng nói không sai, sự thông minh của Sùng Lãm luôn không ngừng khiến ta bất ngờ. Lúc ba tuổi thì luôn đi theo ta và tò mò về đọc chữ. Bốn tuổi thì dạy chữ cho Hùng Quyên. Năm tuổi thì chạy theo Hùng Nghiêm và Hùng Quyền lén học võ, săn bắn. Đã thế còn biết tự nghĩ ra cách sử dụng khí lực trong chiến đấu mà không cần được dạy. Bảy tuổi thì tự ý vào rừng, sau đó còn đem về đủ thứ loại cây và thử trồng trọt giúp chúng ta có được những cuộc giao thương tốt với các tộc du mục. Mười tuổi thì được ra ngoại thành lần đầu tiên, sau khi trở về thì tìm đủ mọi cách để tự xây một căn nhà vững chắc. Khi hoàn thành căn nhà bằng gạch của mình, ta hỏi nó tại sao lại không làm một căn nhà gỗ như bình thường chúng ta ở vì như vậy sẽ nhanh hơn. Nàng nghĩ nó trả lời như thế nào?

Đăng Ngàn vương hậu lắc nhẹ đầu.

- Thần thϊếp không đoán được thưa người.

Nhà vua sảng khoái vuốt nhẹ lọn tóc, ngài nói.

- Thằng bé bảo rằng đó là một ngôi nhà khó cháy, khó sập. Ngày thì mát mẻ, đêm về ấm cúng. Nó muốn thần dân của chúng ta có một nơi mà họ có thể an tâm ngủ một giấc sâu và dài... Chỉ là nó vẫn chưa tính tới việc người dân sẽ không ưa chuộng phát minh đó với nhiều lý do bất cập, ha ha ha.

Liếc mắt thấy Đăng Ngàn vương hậu lén nở nụ cười, vua Kinh Dương Vương cũng hào hứng mà nói tiếp.

- Trong thư thằng bé viết rằng nó sẽ đi về phía Bắc một mình để tìm hiểu và giúp đỡ con dân của mình. Giúp dân xây nhà, dạy họ cách trồng trọt, dạy họ cách chăn nuôi, dạy họ chiến đấu, bảo vệ họ khỏi những nguy hiểm.

Nghe đến việc Sùng Lãm sẽ đi về phía bắc một mình, Đăng Ngàn vương hậu vừa ngạc nhiên, đồng thời cũng vừa lo lắng.

- Nhưng mà... Thưa người, để thằng bé đi một mình như vậy không phải quá nguy hiểm hay sao? Dù cho thằng bé có tài giỏi thế nào đi nữa…

Nhà vua ngắt lời, ngài nhẹ bước vòng ra sau rồi đặt hai tay lên vai vương hậu.

- Ta hiểu sự lo lắng của nàng, nhưng ta đồng tình với nó. Trong thư thằng bé đã hẹn bốn năm, trong vòng bốn năm nó sẽ phải tìm kiếm sự công nhận của người dân để xứng đáng với vương hiệu của mình, Hùng Hiền Vương... Nhưng thực ra thì ta nghĩ nó sẽ mất nhiều thời gian hơn cơ, dù sao thì nó vẫn còn phải học nhiều thứ lắm!

Nhìn thấy ánh mắt tự tin của nhà vua, trong lòng của Đăng Ngàn vương hậu cũng nhẹ nhõm đi phần nào. Nhưng dù vậy thì nhiêu đó vẫn không đủ để xóa nhòa nỗi lo của một người mẹ. Kinh Dương Vương hiểu rõ điều đó và ngài đã nắm bắt được tâm trạng ấy, ngài trấn an.

- Được rồi, nàng đừng lo lắng quá. Chưa kể đến dòng máu của hai ta đang chảy trong người nó. Ta vẫn sẽ đảm bảo con rồng nhỏ này luôn ở trong tầm mắt mình mà, nàng hãy cứ tin vào ta!

Nói rồi, Kinh Dương Vương nhẹ ôm lấy bờ vai nhỏ nhắn của vương hậu và cùng nhìn về hướng của hồ sen. Ngài ta bỗng nảy ra một ý và hỏi vương hậu.

- Hay là ta can thiệp một ít nhỉ? Bốn năm quả thật là có chút khó khăn…

Đôi bàn tay nhỏ nhắn của vương hậu lúc này liền chạm và xoa lấy tay của Kinh Dương Vương, liền đáp.

- Nếu mà người không can thiệp thì thần thϊếp cũng sẽ dốc một chút sức, chí ít là phải để thằng bé thuận lợi đến được Hồ Động Đình thì mới an tâm được!

Vua Kinh Dương Vương cười phá lên sảng khoái, rồi sẵn vòng tay đó mà dứt khoát kéo vương hậu lại gần mình hơn.

- Ha ha ha, quả nhiên là chúng ta có cùng một tâm trí, thưa Thần Long Công Chúa!

- Hừ, ngài lại vậy nữa rồi!