Nhật Ký Dưỡng Lão Của Ký Chủ Hệ Thống Mau Xuyên

Chương 11

Diệp Tân Bình Khuynh đi ra rừng đào của chùa dạo chơi.

Nơi này cô rất thích.

Mỗi lần tới đây cũng phải ra ngoài đó đi một lúc.



Ba hôm sau.



Diệp Tân Bình Khuynh lại một lần nữa bị mẫu thân lôi lên từ trên giường dậy.

Cô đã ba ngày không ra ngoài.

Hoàn toàn không giống như biểu hiện thường ngày của cô.

Mẫu thân của cô thực sự lo lắng.

Chỉ có điều là… cái này cũng không phải cô có vấn đề gì không ra ngoài.

Mà là do buổi đi dạo ở rừng đào ngày hôm đó.



Cái này là hậu quả của một lần làm nhiệm vụ của Hệ Thống lúc trước.

Cô khi đó phải đối mặt với một con quái vật vô hình.

Không cách nào tiêu diệt được.

Cuối cùng để hoàn thành nhiệm vụ Hệ Thống đã bất chấp tất cả khiến cho linh hồn cô thành một cái l*иg giam.

Để giam giữ con quái vật đó.

Sau này cô mỗi tháng đều phải chịu vài ngày bị nó quấy rầy cho đau đầu.

Ban đầu cũng chỉ chịu đựng một chút là được.

Nhưng ở lần dạo vườn đào đó cô vậy mà lại tiếp xúc phải thứ không thể tiếp xúc.

Khiến cho con quái vật trong linh hồn cô vốn đã thức tỉnh một lần phải một tháng sau mới tỉnh lại.

Nhưng lần này khiến cho nó tỉnh dậy.

Còn càng thêm điên cuồng.

Khiến cho cô không chỉ đơn giản là đau đầu nữa mà trở nên không thể nào chịu nổi.

Vì cũng chẳng biết nên giải thích với gia đình như nào, cùng với không khiến cho người nhà lo lắng, nên cô đành phải nói dối không ra ngoài.



Mẫu thân cô lo lắng, bắt ép cô phải ra khỏi phòng.

Diệp Tân Bình Khuynh: “Được rồi, được rồi, mẫu thân ta đi ra ngoài như thế nào.”

Vì để yên lòng mẫu thân, mà bản thân cũng đã ổn định rồi.

Nên thành ra cô vẫn là đi ra ngoài.

Lần này cô không ra ngoài một mình mà đi cùng với một thị nữ.

Mẫu thân khi đưa cô ra ngoài đã giao cho cô một nhiệm vụ.

Là phải mua điểm tâm cho nàng.



Diệp Tân Bình Khuynh chậm chậm đi trên đường.

Diệp Tân Bình Khuynh: “Tiểu Nhân, ngươi nói xem, mẫu thân sao lại bắt buộc ta phải đi ra ngoài chứ…”

Chỉ là trả lời cô không phải Tiểu Nhân nô tỳ đi ra cùng cô.

Mà là tiếng ồn ào của người dân.

Cái này, sao lần nào cô đi ra đường cũng gặp rắc rối vậy.

Diệp Tân Bình Khuynh: “Tiểu Nhân, em nhanh chóng chọn chỗ trốn đi.”

Tiểu Nhân: “Còn tiểu thư thì sao?”

Diệp Tân Bình Khuynh: “Không cần lo lắng, cứ đi tìm chỗ trốn đi.”

Diệp Tân Bình Khuynh nhảy lên nhóc nhà mà chạy, để tránh phải những người dân ở bên dưới chạy loạn.”



Cách cô khoảng mấy chỗ ngoặc.

Một con ngựa đang nổi điên.

Lại nữa sao?

Hết chương.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.