Nhật Ký Dưỡng Lão Của Ký Chủ Hệ Thống Mau Xuyên

Chương 7: Ta xuống xe cưỡi ngựa đi cùng ngài

Lẻn vào trong cung lấy trộm bản chép tay của Ngọa Tạng Kinh.

Thứ này là do hắn nằm mộng được tổ tiên mách bảo chép ra.

Khi hoàn thành.

Hắn đã cho người ngày đêm nung đúc dùng vàng làm vật liệu.

Tại nên 56 cuốn kinh văn.

Vận chuyển về các nơi linh thiêng thờ cúng.

Từ đó tăng thêm lòng dân.



Bản chép tay này về bản chất thì cũng có thể nói là quan trọng.

Mặt tâm linh càng không cần nói.

Trong đó còn được hắn bỏ các mảnh bản đồ kho báu do tổ tiên hắn Thách Ngạch Vương.

Cũng chính là hoàng đế đời đầu, đánh hạ thiên hạ này để lại cho con cháu.

Đất nước của hắn đang trong giai đoạn thịnh vượng không cần đến nó.

Nhưng cũng không thể để nó rời vào tay phản nghịch.



Sáng hôm sau.



Diệp Tân Bình Khuynh được mẫu thân gọi tới đại sảng.

Thì ra cô đã quên hôm nay phải đi lễ chùa với gia đình.

Diệp Tân Bình Khuynh: “Hì hì, con xin lỗi, mẫu thân chúng ta đi thôi.”



Sau khi tập hợp đủ.

Mẫu thân cùng cô và muội muội ngồi vào trong xe ngựa.

Cha cô thì cưỡi ngựa đi ở bên cạnh.

Trong xe, ba người cười đùa rất vui vẻ.

Đột nhiên xe ngựa dừng lại.

Thì ra trước xe của gia đình cô có một đoàn người khác.

Người hầu của đoàn xe được chủ nhân phái tới xin giúp đỡ.

Thì ra là chủ nhân của đoàn xe là kế phu nhân của Trương Sử quan (thứ tam phẩm).

Xe ngựa bị hỏng.

Nên muốn đi nhờ.

Nhưng vấn đề là xe ngựa của gia đình cô cũng chỉ có 2 chiếc.

Một chiếc gia đình cô đi thêm người là chậc, khó ngồi.

Chiếc còn lại là người hầu ngồi.

Diệp Tân Bình Khuynh đi ra khỏi xe ngựa.

Nhìn về phía đoàn người.

Phụ thân cô đã cùng chủ nhân của đoàn người nói: “Xin hầu phu nhân thứ lỗi, nhưng bên chúng ta thực sự không thể thêm người được.”

Đương nhiên cũng chỉ là ở bên ngoài mà thôi.

Dù sao thì lễ nghĩ là không thể bỏ qua.

Hầu phu nhân: “Chỉ thêm một người là ta thôi, xin ngài giúp cho, ta đã hẹn cùng trưởng bối trong nhà, chỉ xin đi nhờ đoạn đường, phu quân của ta sẽ cho người tới đón.”

Diệp Tân Bình Khuynh đi tới, nghe vậy biết rõ đây là không được cũng phải được.

Phu nhân người ta đã nói như vậy rồi.

Diệp Tân Bình Khuynh: “Phụ thân cứ để cho Hầu phu nhân lên cùng mẫu thân và muội muội đi, ta xuống xe cưỡi ngựa đi cùng ngài.”

Diệp Lập Nghiệp nghe vậy thì hơi do dự.

Tuy là gia đình cô không có quá nhiều quy tắc.

Từ nhỏ được dạy chỉ cần tuân thủ lễ nghĩa.

Còn lại thì tùy ý, nhưng ông vẫn có chút băn khoăn.

Bình thường không sao.

Nhưng…

Hết chương.

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.