Diệp Tân Bình Tú: “Đừng dòng dài đi thôi.”
Diệp Tân Bình Khuynh: “Được rồi.”
Nói Diệp Tân Bình Khuynh nhanh chóng lách mình qua cửa của tiệm vải.
Trước khi rời đi cô còn cẩn thận đóng cửa lại.
Sau khi đóng xong cửa cô nhanh chóng phi người lao về phía của cô nương Mông Cổ.
Mà cô gái Mông Cổ sắp bị ngọn lửa lao tới.
Cô phi người ôm lấy cô gái nhảy người một cái tránh xa ngọn lửa.
Diệp Tân Bình Khuynh ôm nàng tới một góc an toàn, rồi thả xuống.
Cũng không nói gì Diệp Tân Bình Khuynh nhanh chóng rời đi.
Cô nương Mông Cổ: “Cô nương, cảm ơn không biết… quý danh…”
…
Mà ngoài Diệp Tân Bình Khuynh còn có một nam nhân phi thân lao tới muốn cứu lấy cô nương Mông Cổ.
Nhưng lại chậm hơn cô.
…
Ngọn lửa lúc nảy còn một chút nữa là đốt tới cô nương Mông Cổ, Diệp Tân Bình Khuynh cũng thấy được ngọn nguồn.
Là do một tên có ngoại hình như ăn mày đập vỡ vò rượu lớn, rồi châm lửa.
Hắn là người của phe đối lập với người nam nhân lúc nảy muốn cứu cô gái Mông Cổ.
Nhưng những chuyện này chẳng có liên quan gì đến Diệp Tân Bình Khuynh.
Lúc này cô đã quay trở lại bên muội muội mình.
Báo một tiếng về tình hình của cô nương đó.
Xong cùng Diệp Tân Bình Tú chọn lựa vải. Dù sao thì cô cũng phải đợi một chút để tình hình bên ngoài xong đã.
“Hì hì, Tú Nương, muội xem màu này muội mặc lên sẽ rất đẹp. Cái này nữa để nương mặc lên người cũng sẽ rất tuyệt.”
…
Đến tối.
…
Diệp Tân Bình Khuynh mang lên bộ đồ đen để đi vào ban đêm.
Võ công của cô có thể đi ngang trên giang hồ, ở kinh thành có thể nói là không chỗ nào cô không thể đi.
Đương nhiên không phải là võ công nhà cô tuyệt thế nào.
Mà là cô tích lũy trong quá trình làm nhiệm vụ.
Cha cô là võ sư vừa hay là khiến cho cô có hoàn cảnh hợp lý hóa võ công của mình mà thôi.
Tối nay cô có hẹn với một người bạn muốn tới hoàng cung ăn bữa tiệc lớn.
Vì hôm nay trong hoàng cung tổ chức lễ hội lớn.
Ngự thiện phòng chuẩn bị thức ăn rất phong phú.
Nhúng người một chút, cô đã lên tới nóc nhà.
…
Rất nhanh, cô bỏ qua đám người canh gác trong thành đi hướng hoàng cung.
Ở trên nóc của ngự thiện phòng cô gặp người bạn của mình.
Một lão già ăn mặc rách rứa.
Diệp Tân Bình Khuynh: “Lão Phùng Ni lần này tôi chắc chắn sẽ là người chiến thắng.”
Lần trước là ở một tháng trước.
Lúc đó cô cùng Lão Phùng Ni đã thách đấu, xem ai tìm được món ăn ngon nhất sẽ thắng, đương nhiên là cách phân định là xem thử món đó có thể hay không khiến cho hoàng đế gắp nhiều nhất.
HẾT CHƯƠNG.
CHÚC CÁC BẠN ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ.