Cứu Mạng! Phế Vật Mỹ Nhân Là Hàng Giả [Xuyên Nhanh]

Chương 20

Tống Trần Lí đáp "Ồ" một tiếng, rồi quay người ra cửa.

Vừa quay đi, cậu chợt nhớ ra một điều.

Tống Trần Lí: "... Theo những kỹ năng đàm phán rời rạc mà cậu học được, tình huống của đối phương càng khó khăn thì càng dễ bị ảnh hưởng tới phán đoán bởi tình trạng sinh lý mà phạm phải sai lầm, tiết lộ nhiều thông tin mà họ muốn giấu giếm.

——Nếu không nhầm, từ khi vào phó bản gặp quản gia cho đến giờ. Ngay lúc này, khi mà quản gia đang không mặc đủ quần áo trước mặt cậu chính là lúc anh ta có nhiều sơ hở nhất.

Nghĩ vậy, Tống Trần Lí xoay người 180 độ. Cậu dừng bước ra cửa, quay lại nhìn quản gia đang ngồi trên giường.

Quản gia nhận thấy động tĩnh của Tống Trần Lí, ngừng tay cài cúc, lặng lẽ ngước mắt lên. Ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào, nhẹ nhàng rơi trên mặt anh ta, nét mặt yên tĩnh như một bức tranh, nhưng trong lòng anh ta lại chợt dấy lên dự cảm không lành.

Giây tiếp theo, Tống Trần Lí đặt đèn dầu trên tay lên bàn. Sau đó, vị khách không hề biết giới hạn này đi thẳng đến giường của anh ta, rất tự nhiên cúi người ngồi lên mép giường.

Ngón tay quản gia run rẩy, nhớ lại cảnh vừa rồi trong phòng Tống Trần Lí có hai người nằm trên đất trong tình trạng quần áo xộc xệch, anh ta im lặng nắm chặt góc chăn: “……”

Tống Trần Lí không để ý đến sự bất thường của quản gia cậu vẫn đang tập trung vào công việc chính của mình. Cậu lấy ra một cuốn sổ vẽ tranh, chỉ cho quản gia xem các khung tranh bên trong: “Chỗ này của các ngươi có bug.”

“……” Quản gia thẫn thờ nói, “Quý khách, tôi không hiểu ngài đang nói gì.”

Tống Trần Lí kiên nhẫn giải thích: “Tôi đã đi rất nhiều nơi, nhưng chỉ có hành lang đầu tiên tôi tới được điền vào tranh, các chỗ khác không thể điền vào — lỗi này cần sửa chữa, hay là bây giờ anh điền hết vào cho tôi?”

Yêu cầu này quản gia không thể đáp ứng. Nhưng bỏ chạy cũng không thể, dù sao thì quý ông thanh lịch không thể bỏ chạy khi còn đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ được. Vì vậy anh ta cúi đầu xuống giả vờ không hiểu.

Tống Trần Lí nhìn chăm chú vào quản gia một lúc, nhận ra sự phản kháng im lặng của anh ta.

Vị khách khó nhằn này suy nghĩ một lát, rồi đột nhiên đứng dậy đi dạo một vòng quanh trong phòng.

Quản gia không hiểu Tống Trần Lí định làm gì, anh ta tò mò ngẩng đầu lên, ánh mắt theo dõi vị khách kì lạ này.

Sau đó anh ta thấy Tống Trần Lí đi qua tất cả các chỗ để quần áo, thu gom tất cả quần áo được là phẳng phiu của anh ta về.

Tống Trần Lí chất quần áo của quản gia thành một đống, lật cổ tay, rút ra một con dao.

Chiếc dao găm màu bạc xoay tròn trong tay cậu, lưỡi dao lóe sáng lạnh lẽo. Tống Trần Lí đứng bên giường nhìn xuống quản gia từ trên cao, nở một nụ cười tàn nhẫn và vô tình: “Đã là NPC hướng dẫn thì ngày mai chắc chắn là anh sẽ phải tiếp tục công việc hướng dẫn mọi người — chắc anh cũng không muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ mà xuất hiện trước mặt mọi người đâu, đúng không?”

Quản gia: “……”

Quản gia: “……… ”

Quản gia: “?”