Mặc dù triều đình hiện nay có phong tục rất thoáng và tiến bộ, nhưng không đến mức có thể nói ra miệng những chuyện về trình độ giường chiếu như thế này . Nếu không phải sau lưng còn cần đến sự hỗ trợ của Khương gia, Thất Hoàng tử thực sự muốn mắng một câu không biết liêm sỉ và không có giáo dưỡng.
Tuy nhiên, cuối cùng hắn cũng phải thỏa hiệp. Khương Dao vì cùng Mộ Dung Thanh đi vào, đã định đem Khương Hoài nói ra tới như là hỏi Mộ Dung Thanh liệu hắn có thực sự coi Khương Hoài là huynh đệ, nhưng lại không chịu chiếu cố tỷ tỷ của Khương Hoài, là nàng một chút.
Mộ Dung Thanh không còn cách nào khác, vì hắn cần sự ủng hộ của Khương Hoài và Khương gia, mặc dù hắn không thích những người trong Khương gia, nhưng hắn không thể tỏ ra quá mức thiếu lễ độ. Cuối cùng, hắn chỉ có thể lạnh lùng nói: "Nếu Khương tiểu thư muốn đi cùng bổn hoàng tử, thì cùng đi."
Nghe hắn đồng ý, Khương Dao nhướn mày, có chút hưng phấn. Cô quay sang nói với tú bà bên cạnh: "Chuẩn bị chút rượu và thức ăn, đưa qua đi. Bổn tiểu thư muốn ăn, cô nương phải là người hắn chọn, nhanh lên."
"Ai, ta liền đi làm."
Tú bà cười khúc khích, phe phẩy cây quạt rồi đi làm.
Thất Hoàng tử có riêng một gian lô, là một không gian yên tĩnh, phải đi qua sân mới tới được.
Khi Khương Dao vừa vào, cô liền hoảng sợ, vì thấy sau cửa có treo roi da. Thất Hoàng tử thực sự có tật xấu sao?
Cảnh tượng trong giấc mơ của cô giờ đây như được chứng thực một chút.
Trong giấc mơ, Khương Dao đã thấy căn phòng này, nơi mà Mộ Dung Thanh xúc phạm, khinh bỉ và đánh đập nàng. Thật kỳ lạ, tại sao nàng lại có thể yêu Mộ Dung Thanh chứ?
Nàng có phải đã điên rồi không?
Nàng không thể nào bình thường được sao?
Rốt cuộc là ai đã viết ra cái kịch bản ngớ ngẩn này, không hề dùng chút trí óc nào?
Ai sẽ thích một người luôn vũ nhục, đánh đập và chửi bới mình như vậy?
Khương Dao càng nghĩ càng thấy tức giận, nhưng gương mặt nàng lại luôn mang vẻ giận dữ như vậy. Mỗi khi tức giận, mặt nàng đều biểu lộ rõ ràng như vậy, nên Mộ Dung Thanh cũng chẳng nhận thấy gì khác biệt. Nghĩ lạtới, hôm nay chính mình đã vất vả lắm mới cản được đại ca và nhị ca đến đây, vậy mà lại gặp phải Khương Dao, một người chẳng chịu lý lẽ gì.
Từ lần trước hắn đến Khương gia, Khương Dao dường như đã thay đổi.
Trước đây, dù Khương Dao là tiểu thư với tính cách có phần bốc đồng, nhưng ít nhất nàng còn đối xử với hắn một cách cung kính, thân thiện. Còn bây giờ thì... có vẻ khác biệt rất nhiều.
Có chút đáng sợ.
Thất Hoàng tử không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Có thể là mấy huynh đệ của hắn đã nói gì đó về hắn trước mặt Khương Dao?
Điều này cũng có thể xảy ra.
Vì phụ hoàng đã lớn tuổi, mấy người huynh đệ của hắn đều bắt đầu rục rịch, gần đây còn tìm Tể tướng để làm quen, mong được sự ủng hộ của ông.
Hắn cũng không ngoại lệ.
Có lẽ vì hắn và Khương Hoài quan hệ tốt, nên một số người đã nhân cơ hội nói xấu hắn trước mặt Khương Dao.
Thất Hoàng tử trầm tư một lúc.
Dù hắn không nói gì, còn Khương Dao thì không quan tâm đến hắn mà chỉ lo quan sát trong phòng. Không hổ là một gian lô chuẩn bị riêng cho Thất Hoàng tử, không gian tao nhã bên ngoài, nhưng mọi vật trang trí đều rất quý giá. Cô thầm nghĩ không biết Mộ Dung Thanh có phải đã làm vỡ những món đồ này không, nếu có thì hắn sẽ phải đền tiền.
Bỗng một tiếng kêu "cọt kẹt", cửa phòng mở ra.
Khương Dao nhìn về phía đó và thấy một nữ tử xinh đẹp bước vào. Nàng có làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, thân hình mảnh mai và làn da trắng mịn khiến người khác không thể rời mắt.
Đó chính là Tống Mộ Vân, người mà Khương Dao đã gặp vài lần, nhưng chưa từng trò chuyện.
Khương Dao vốn đang ngồi thoải mái với một chân đặt lên bàn, nhưng khi thấy Tống Mộ Vân đến, cô liền vô thức ngồi thẳng lưng.
Khi có mỹ nhân ở trước mặt, người ta thường không khỏi chú ý đến hình tượng của mình, khụ khụ.
Mộ Dung thanh nhìn thấy Tống Mộ Vân với sắc mặt lạnh lùng, biểu cảm không chút thay đổi, Khương Dao không thể nhận ra rằng hắn từng thích Tống Mộ Vân.
Chẳng lẽ nam nhân đều dễ thay đổi cảm xúc như vậy sao?
Khương Dao vươn chân, tựa lưng vào ghế, rồi vẫy tay về phía Tống Mộ Vân: "Ngươi là cô nương mà Thất Hoàng tử thường gặp phải không? Quả thực rất đẹp, giống như tiên nữ. Nhưng mà sao lại có vẻ quen mắt như vậy?"
Nàng ra vẻ không biết.
Tống Mộ Vân vẫn giữ vẻ mặt lãnh đạm, chỉ liếc Khương Dao một cái, trong lòng âm thầm suy nghĩ: "Tể tướng phủ đại tiểu thư, nghe nói có quan hệ khá thân thiết với Thất hoàng tử. Liệu nàng có đến vì Thất hoàng tử không?"
Nếu không, nàng không nghĩ ra lý do nào khác.