Không Được Bắt Nạt Nữ Chủ Trong Tiểu Thuyết

Chương 1: Giấc mộng

Tể tướng Khương Hằng thông đồng với địch phản quốc. Hoàng thượng hạ lệnh: “Cả nhà xử trảm!”

Một nhát đao vung xuống, máu văng khắp đất, sắc đỏ nhuộm tràn tầm mắt. Khương Dao giật mình bừng tỉnh, mồ hôi lạnh túa ra, nằm trên giường thở dốc dữ dội.

Nàng vừa mơ thấy một cơn ác mộng đáng sợ, như thể chính mình bị cuốn vào một câu chuyện thoại bản (tiểu thuyết) đầy bi kịch.

Trong giấc mộng ấy, từ nhỏ nàng đã không đội trời chung với Thất hoàng tử - nhân vật nam chính của câu chuyện. Hắn lại luôn thầm thương trộm nhớ Tống Mộ Vân, con gái của Thông Chính Sử vừa bị xử trảm vì tội khi quân.

Sau cái chết của Tống đại nhân, gia tộc họ Tống lâm vào cảnh tan tác. Nam tử bị lưu đày biên ải, nữ tử bị bán vào thanh lâu.

Khương Dao trong mộng biết rõ, Thất hoàng tử vốn luôn ôm tình ý với Tống Mộ Vân. Hắn từng ngỏ lời nguyện cưới nàng làm trắc phi, nhưng bị nàng từ chối thẳng thừng. Hắn không chịu được nhục, trở nên hẹp hòi, ghi hận trong lòng. Đợi đến khi Tống Mộ Vân rơi vào nhạc phường, hắn ngày ngày đến làm nhục nàng, thậm chí sau này còn mua nàng về làm nô tì để hầu hạ mình.

Thế nhưng… mọi chuyện càng trở nên tồi tệ hơn khi Khương Hoài - đệ đệ của Khương Dao - lại đem lòng si mê Tống Mộ Vân.

Để có được sự ủng hộ của Khương gia, Thất hoàng tử không ngần ngại đưa Tống Mộ Vân – người đã nảy sinh chút tình cảm với hắn – cho Khương Hoài.

Khương Dao đứng nhìn tất cả như một người ngoài cuộc, chứng kiến từng bước Thất hoàng tử giăng bẫy, kéo cả đệ đệ lẫn phụ thân nàng vào con đường diệt vong. Tất cả chỉ để đổi lấy một người phụ nữ.

Đệ đệ nàng, kẻ si tình nhưng cố chấp, rõ ràng yêu người ta nhưng lại chẳng chịu thừa nhận, ngược lại còn nhục mạ khiến Tống Mộ Vân căm hận. Cuối cùng, Tống Mộ Vân cùng Thất hoàng tử kết thành đôi, lợi dụng Khương gia đến kiệt quệ rồi vu cho tội tạo phản, khiến cả nhà bị xử trảm.

Nàng chẳng biết gì, vậy mà đại họa cứ thế giáng xuống!

Người vô tội nhất rõ ràng là nàng!

À, còn cả phụ thân nàng nữa. Nếu không phải ông sinh ra Khương Hoài - kẻ bất hiếu kia, thì đâu đến nỗi kéo cả nhà xuống địa ngục thế này!

Khương Dao không tin vào những chuyện hoang đường, nhưng cảm giác tuyệt vọng và đau đớn trong giấc mơ vẫn còn vương vấn. Nó quấn lấy nàng, khiến nàng run rẩy không thôi. Cảm giác đó… thật sự quá khắc sâu.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi ạ? Có muốn uống canh nấm tuyết không?”

Khương Dao vẫn chưa kịp bình ổn nhịp tim sau giấc mơ kinh hoàng thì bên tai đã vang lên tiếng gọi thanh thúy của Thúy Trúc – thị nữ bên cạnh nàng.

Đúng rồi, đây không phải trong giấc mộng, mọi chuyện trong mộng đều chưa hề xảy ra!

Nhưng ai là kẻ khiến Khương gia rơi vào thảm cảnh như vậy? Chính là tên đệ đệ ngốc của nàng!

Ánh mắt Khương Dao sáng rực lên, quyết tâm rõ ràng. Nàng lập tức nhảy xuống giường, chỉ để lại một câu: “Không uống!” rồi chạy như bay về viện của đệ đệ.

Khương Hoài hôm nay được nghỉ, đang tắm gội sạch sẽ, tiện mời vài ba người bạn tốt đến nhà chơi. Hắn còn chưa kịp tận hưởng bầu không khí thì một cây roi bất thình lình quất ngang, suýt nữa khiến hắn ngã sấp mặt xuống đất.

“Ai, ai dám ám toán gia ta?!”

Khương Hoài giận dữ quay đầu lại, đối diện ngay với tỷ tỷ của mình – Khương Dao. Nàng đứng đó, toàn thân rực rỡ trong bộ kính trang, khí thế như lửa cháy.

“Tỷ... Tỷ tỷ?”

Chữ cuối kéo dài, pha lẫn kinh ngạc lẫn sợ hãi.

Chưa đầy một khắc, hắn đã tức đến nổ phổi: “Tỷ! Sao tự dưng lại đánh ta?!”

“Đánh ngươi, chính vì ngươi là đồ bất hiếu!”

Khương Dao vừa nói vừa vung roi, khiến Khương Hoài hoảng sợ chạy vòng quanh. Đám bạn tốt đi theo hắn cũng bị dọa đến vãi cả hồn, hò nhau chạy toán loạn.

Khương Hoài vừa tránh đòn vừa kêu cứu, giọng oán trách vang trời:

“Ôi trời ơi! Tỷ, tỷ phát điên gì thế! Đừng đánh nữa, ôi mông của ta! Các ngươi là bạn bè hay là lũ vô dụng, còn không mau giúp tiểu gia, tiểu gia sắp bị đánh chết rồi!”

Đám bạn của hắn đến Khương gia không ít lần, vẫn luôn nghĩ Khương tiểu thư là người dịu dàng hiền thục, như làn gió xuân mát lành. Nhưng hôm nay, nàng hoàn toàn khác, như hóa thành một người khác vậy!

Suy nghĩ mãi, đám người kia cũng chẳng tìm ra được từ ngữ nào để hình dung sự thay đổi của nàng. Cuối cùng, một công tử mặc áo dài xanh biếc lấy hết can đảm lao lên định chụp lấy cây roi.

“Chát!”

Chưa kịp đυ.ng vào roi, hắn đã bị một nhát quất bay sang một bên, nằm bẹp trên đất.

Một người khác mặc áo vàng nghệ chỉ dám đứng từ xa hét lớn:

“Khương tiểu thư! Dù Khương huynh có làm gì sai, tỷ cũng phải nói rõ cớ chứ! Đánh thế này, Khương huynh sắp bị tỷ gϊếŧ chết rồi!”

“Hắn tung tăng nhảy nhót như vậy, nhìn đâu ra giống sắp chết?” Khương Dao lạnh giọng, roi vung mạnh: “Cút ngay! Còn không tránh thì ta đánh luôn cả ngươi!”

“Đừng đánh nữa! Tỷ, đừng đánh vào mặt! Cha, nương, cứu mạng! Tỷ ta điên rồi!”

Khương Hoài hét toáng lên, giọng thảm thiết đến mức người ta nghe mà run rẩy. Nhưng làm hắn thất vọng rồi, tể tướng và tể tướng phu nhân đều ra ngoài kết giao, trong nhà chỉ có bọn họ.

---