Vài câu ngắn ngủi, Hạ Lan Thư cảm nhận được thế nào là nóng lạnh xen lẫn, bà nhanh chóng hiểu ra ý của nhi tử, nhất thời không biết nên khóc hay cười: “Bệnh một trận, thật làm đầu óc con hỏng rồi! Ngoài con ra, còn ai là con của ta? Sao đột nhiên lại hỏi những chuyện kỳ lạ này?”
Bạch Chiêu Hoa nhìn ánh mắt kiên định của bà, đành nói: “Cả kinh thành đều nói con vô dụng! Không bằng một ngón tay của phụ thân mẫu thân... họ còn nói không biết người như hai người sao lại sinh ra con, chắc chắn là nhặt được! Họ đều sau lưng gọi con là phế vật, tưởng con không biết hả!”
Hạ Lan Thư lập tức nắm tay y: “Hóa ra là vậy, những người đó thật đáng ghét! Ly Nhi, con đừng nghe họ nói bậy, trời sinh con ra chắc chắn có ích, con không phải là phế vật!” Nói rồi, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn kỹ thiếu niên trước mắt cười gật đầu, giọng nói cường ngạnh này, gương mặt bực bội này, vẻ mặt vừa ấm ức vừa kiêu ngạo này, ngoài con bà, không ai có thể giả được!
Hạ Lan Thư sợ y nghĩ nhiều, kéo tay y nói: “Không cần để ý đến lời của người khác, con là do ta mười tháng mang thai sinh ra, chuyện này không thể giả được. Ta còn nhớ khi sinh con ngoài trời mưa to, nhưng vừa sinh con ra, trời đã lập tức sáng lên, lúc đó ta như có thần lực, ý thức luôn tỉnh táo, tự tay nhìn thấy gương mặt nhỏ của con, giống y hệt bây giờ, chắc chắn không sai.”
Nghe đến đây, Bạch Chiêu Hoa cũng không còn nghi ngờ nữa, kiếp trước y là rồng, chuyển thế sẽ làm trời mưa to, cho đến khi sinh ra. Điều này hoàn toàn khớp với lời của Hạ Lan Thư.
Bên ngoài. Một bà già mặt đầy mụn nhọt, mang vài phần nam tính nghe thấy vậy vậy thì tay ướt đẫm mồ hôi.
Tên thiếu gia ăn chơi trác táng này dám tìm phụ mẫu xác nhận mình có phải con ruột không! Quan trọng là bà ta còn chưa kịp ra mặt... theo mệnh cách đã định, cũng như kế hoạch của bà ta, bà ta vốn định trong đêm sinh thần của Bạch Chiêu Hoa, khi y nghe thấy các công tử quyền quý cười nhạo y ngoài việc làm mất mặt Trần Quốc Công ra thì chẳng làm được gì, tức giận đùng đùng, quyết cho bọn chúng thấy y lợi hại thế nào. Bà ta sẽ nhân cơ hội này lẻn vào Hương Trầm viện, mang theo “chứng cứ” nói cho Bạch Chiêu Hoa về bí mật thân thế của y.
Bạch Chiêu Hoa chắc chắn sẽ hoảng hốt, khi phát hiện nghĩa huynh Tống Dĩ Minh nghe được cuộc nói chuyện của họ, tất nhiên sẽ chuyển mâu thuẫn sang Tống Dĩ Minh, bằng mọi giá phải bịt miệng. Đây chính là cơ hội mà người trên nói đến.
Chỉ là hôm đó Bạch Chiêu Hoa bệnh, bà ta mãi không tìm được cơ hội thích hợp, thành ra không hành động bừa. Chủ nhân đã dặn dò, tốt nhất phải khi Bạch Chiêu Hoa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ thì mới thực hiện chuyện này.
Không ngờ sự việc lại thành ra thế này? Lúc này mà đi tìm Bạch Chiêu Hoa, e sẽ bị kéo đến trước mặt Hạ Lan Thư mà đối chất, vậy còn chơi được gì?
Không được, phải bẩm báo chủ nhân! Bà ta quay người định đi...
“Lưu bà bà, bà đang làm gì mà lén lút vậy?” Giọng Lý bà bà đột nhiên từ phía sau vang lên.
Bà ra thầm kêu không ổn, ngay sau đó cửa sổ gỗ bị ai đó đẩy ra, bà ra quay đầu định chạy, nhưng bị người ta nhanh tay chộp lấy tai!
Rùng mình quay đầu lại, thấy thiếu niên đứng phía sau cửa sổ, đôi mắt tròn xoe nghiêng nhìn bà ta, bình tĩnh thò nửa người ra, cười quái dị: “Hóa ra là ngươi hại ta!”