Không Sao Hết, Thần Long Ta Đây Sẽ Ra Tay

Chương 3-3:

Đạo chủ già tuy không biết trừ tà, nhưng tu luyện nhiều năm, vẫn có thể cảm nhận được chút ít khí tức của yêu ma, lúc này lại nhìn kỹ thêm một lúc, chắc chắn không thấy hắc khí, mới thở phào.

... Chắc là mắt mình không tốt, thứ linh bảo như vậy, sao có thể có hắc khí được.

Bên phía phủ Quốc Công, Bạch Chiêu Hoa vừa về viện đã bảo Minh Trúc đặt đại hộp đó ở một chỗ nào đó đi.

Minh Trúc trên đường đã nghe phu nhân dặn dò, nghiêm túc nói: “Phu nhân nói đây là thứ giúp thiếu gia trừ tà, sao có thể tùy tiện xử lý? Ta sẽ cùng các tỷ tỷ Ngọc Thư dọn phòng, để... không đúng, là mời linh bảo này trong phòng thiếu gia cư ngụ, sau này tà ma không dám tới gần.”

Bạch Chiêu Hoa nghịch con chim, tay vòng ra sau lưng: “Hi vọng là vậy.”

Tối đó, Bạch Chiêu Hoa lại gặp ác mộng, nhưng trong mộng không còn là nội dung của cuốn sách kỳ lạ đó, cũng không phải quá khứ làm rồng của mình, mà là vô tận hắc ám.

Y đứng trong một màn sương đen, đi mãi không ra, gãi đầu nhìn quanh, đang nghĩ mãi không thông, bỗng nghe thấy một giọng nói lạnh lẽo: “Hủy diệt... tất cả đều nên bị hủy diệt...”

Tiếng quỷ gọi từ đâu vậy?!

Bạch Chiêu Hoa giật mình: “Ngươi là ai, muốn hủy diệt ai? Chẳng lẽ muốn hủy diệt ta?” Lập tức giận dữ, “Yêu quái chết tiệt! Tên khốn kiếp! Dám động vào đầu thái tuế, ngươi chán sống rồi!”

Giọng nói đó ngưng bặt, dường như không ngờ y sẽ nghe thấy lời mình nói, còn đáp lại như vậy.

Bạch Chiêu Hoa đợi một lúc, phát hiện giọng nói biến mất, hài lòng khoanh tay lẩm bẩm: “Xem ra mẫu thân ta đoán đúng, quả thật có yêu tà nhắm vào ta, nhưng cái hộp đó hình như không có tác dụng gì... cũng không biết liệu rắc ít nướ© ŧıểυ trẻ con vào đó có tốt hơn không.”

“Ngươi dám!” Giọng này có chút gấp gáp, rõ ràng là giọng nam.

Bạch Chiêu Hoa bị tiếng quát này làm giật mình, ôm ngực nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc là ai? Đến giờ còn không lộ mặt, có phải là xấu quá không dám gặp người? Yên tâm, bản thiếu gia thấy nhiều kẻ xấu xí lắm rồi.”

“...”

Y còn muốn hỏi thêm vài câu, màn sương đen trước mặt bỗng trở nên dày đặc, không khí càng thêm ẩm ướt, gần như không chịu nổi, ngay sau đó là một luồng khí thế đầy sát khí bao trùm...

Đầu có chút choáng váng, Bạch Chiêu Hoa ôm đầu ngồi xuống, mơ màng nhắm mắt, đến khi mở mắt ra, người đã tỉnh lại.

... Hóa ra là mơ.

Lúc này đang là canh ba, trong phòng yên tĩnh, Bạch Chiêu Hoa mơ màng ngồi dậy, mắt mờ mờ nhìn ra ngoài bình phong — chiếc hộp mang về từ Bạch Thủy Quán đang tỏa ra ánh sáng trắng nhạt.

Nhưng ánh sáng đó ngày càng yếu đi.

Y lập tức tỉnh táo lại.

Đó là linh khí! Trong hộp thật sự có linh khí!