Không Sao Hết, Thần Long Ta Đây Sẽ Ra Tay

Chương 3-1: Tiếng quỷ kêu ở đâu ra vậy?

Ngày hôm sau, Bạch Chiêu Hoa sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi theo Hạ Lan Thư đến Bạch Thủy Quán.

Mất Ngụy Hổ rồi, Bạch Hoành Thịnh lại phân thêm cho y một số thị vệ, lần này tất cả đều đi theo.

Đến vùng ngoại ô, từ xa đã có thể nhìn thấy khói trắng bốc lên từ đạo quán trên núi. Đoàn người tiến vào núi, đạo chủ già dẫn theo vài tiểu đạo sĩ ra đón.

Vài tiểu đạo sĩ này mới tới, sớm đã nghe danh Bạch Chiêu Hoa, do chưa từng gặp qua, đều tưởng rằng vị công tử nổi tiếng ăn chơi trác táng này là kẻ gian xảo, vô lại, cho đến khi nhìn thấy dung mạo của Bạch Chiêu Hoa, tất cả đều ngẩn người.

Thiếu niên dáng vẻ như cây tùng, hôm nay chỉ mặc một bộ áo dài đen thêu kim tuyến, trên cổ đeo một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng, eo thắt một chiếc ngọc bội trắng, tóc dài buộc cao, mượt mà như lụa, theo từng bước đi nhẹ nhàng khi y xuống kiệu mà lay động trong không trung.

Họ ngây người nhìn nam tử tuấn mỹ này bước tới, giữa mày mắt đầy khí khái anh hùng, rõ ràng là rạng ngời như ánh sáng, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của họ, một lúc sau mới nghe đối phương cười lớn: “Người trừ tà cho ta sẽ không phải là một đám nít ranh đó chứ?”

Hạ Lan Thư: “Ly Nhi, không được vô lễ.”

Bạch Chiêu Hoa khoanh tay: “Con có vô lễ gì đâu? Chẳng phải chỉ là một đám nít ranh sao? Biết tự lau mông chưa đấy?”

Hạ Lan Thư bất lực: “Con đúng là...”

Các tiểu đạo sĩ đỏ mặt nhưng lại không dám phản bác, đồng loạt nhìn về phía đạo chủ.

Đạo chủ già chỉ mỉm cười, không nói lời nào, cẩn thận quan sát Bạch Chiêu Hoa vài lần, sau đó mời họ vào đạo quán, qua dãy hành lang, vòng qua vài sân nhỏ, cuối cùng đi vào một gian phòng tối.

Hạ Lan Thư vốn nghĩ sẽ thấy vài đạo sĩ đức cao vọng trọng đang làm pháp bên trong, không ngờ trong phòng lại chẳng có ai, giữa phòng chỉ có một chiếc bàn thấp, trên bàn đặt một hộp gỗ đàn hương, xung quanh đốt nến thơm.

Bà nhíu mày.

Chẳng lẽ đạo sĩ già này thực sự muốn để mấy đứa trẻ này trừ tà cho Ly Nhi sao? Thế thì làm sao mà tin được.

Có lẽ nhận ra bà đang nghĩ gì, đạo chủ già tiến lên cười nói: “Lão hầu gia có ân nặng với Bạch Thủy Quán, lão phu luôn nhớ năm đó ông ấy làm thế nào bảo vệ mạng sống cho mấy chục người trong đạo quán trước mặt Thánh thượng... Đáng tiếc trước đây Bạch Thủy Quán chưa có cơ hội báo đáp.” Nói rồi, ông ta nhìn về phía chiếc hộp gỗ trên bàn, “Đây là linh bảo, trước đây chưa tìm được người thích hợp để tặng. Giờ xem ra, nó và công tử Chiêu Hoa có chút duyên phận.”

Bạch Chiêu Hoa và Hạ Lan Thư đều khó hiểu đầy mặt.

Chuyện năm đó Hầu gia Thuận Nghị cứu đạo quán Bạch Thủy trước mặt hoàng đế, Bạch Chiêu Hoa cũng biết. Nói đơn giản, là một cữu cữu của hoàng đế mưu phản, trước khi hành động đi ngang qua Bạch Thủy Quán, đã vào đạo quán cầu mong sự nghiệp thành công, kết quả bị Hầu gia Thuận Nghị nắm được chứng cứ, dẫn quân bắt giữ.