Nhưng đột nhiên bước vào không gian chật chội của thang máy, người đàn ông từ nãy giờ bị tôi phớt lờ đột nhiên trở nên cực kỳ có cảm giác tồn tại.
Da anh ấy trắng lạnh, các đường nét cơ thể hội tụ ở eo và lưng bụng, đường nhân ngư* không đậm không nhạt, mỗi một chỗ cơ bắp đều vừa vặn.
(*chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V)
Có thứ gì đó chảy ra từ mũi của tôi, trên chiếc áo phông trắng đầy mùi dưa chua có thêm hai vết màu đỏ tươi.
Đây có lẽ là... máu và nước mắt trong trái tim của tôi.
Tôi cố nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khi khóc: "Cái này tôi cũng có thể giặt được."
Người bên cạnh dường như đang cong khóe môi.
Nhưng khi tôi nhìn kĩ lại thì không có. Chắc đó chỉ là do tôi ảo tưởng thôi.
Giọng nói của anh ấy lạnh lùng, giống như bạc hà bay phảng phất trong gió đêm:
"Sau khi tắm xong thì cuốn gói về nhanh giùm tôi.”
Hơ, đi thì đi, ai mà thèm ở lại với anh.
Ngoài việc giàu có ra, anh cũng chỉ đơn giản là một cỗ quan tài khổng lồ, chẳng có chút danh tiếng nào!
Tôi đã giặt xong cái mớ đó chưa?
Chắc chắn là chưa.
Cả đời tôi chưa từng tỉ mỉ giặt bất cứ thứ gì như vậy, kể cả là bản thân tôi.
Cuối cùng thì chiếc áo phông trắng đó cũng đã trở lại hình dáng ban đầu, y chang như mới.
Tôi đứng dưới chiếc áo phông trắng đang bay phấp phới, cảm thấy vui vẻ như thai phụ vừa mới sinh con. Nhưng… từ ánh mắt không hề nao núng của Cố Hoài, tôi có thể nhìn ra rằng cả đời anh ấy cũng sẽ không bao giờ chạm vào thứ này dù chỉ một giây.
Tôi đang định rời đi thì thấy Cố Hoài lấy ra một cái túi lớn, mở cái tủ lạnh ba cửa sang trọng, bỏ đồ "DuangDuang" vào trong túi.
“Anh đang làm gì vậy?” Tôi không khỏi tò mò.
“Vứt đồ.” Người giàu nói cũng thật ngắn gọn và đi thẳng vào vấn đề.
"Do hết hạn hả?"
"Không, là do tôi không cần nữa."
Tôi bước về phía trước liếc nhìn.
Giây tiếp theo, tôi giữ chặt lấy cái tay đang xách túi nilon của anh ấy.
"Anh có đói không?"
Anh ta rõ ràng có một chút sửng sốt.
“Tay nghề của tôi rất tốt, nếu anh đói bụng, tôi có thẻ nấu cơm cho anh.”
Vừa rồi tôi nôn nhiều đến nỗi có lẽ đã nôn hết bữa tối ra ngoài. Bây giờ tôi đang đói đến mức ngực dán vào lưng.
Cố Hoài do dự một lúc, sau đó đưa cái túi đang cầm cho tôi.
Những đầu ngón tay anh chạm vào mu bàn tay tôi, khiến tôi như bị điện giật.
Sau đó, tôi nghe thấy ba từ đẹp đẽ nhất trên thế giới này:
“Tùy cô dùng.”
Tôi đưa tay định đeo tạp dề vào, Cố Hoài lại dùng một tay kéo tôi ra khỏi bếp.
"Đi tắm trước đi."
Tôi sững sờ một lúc, rồi duỗi tay ra ngửi.
“Ôi trời, cái mùi này!”