Quả mướp đắng nhỏ bé trên thế gian này chính là tôi.
Với mức lương hiện tại của bản thân, nếu không ăn, không uống, không ngủ thì tới mười năm nữa tôi mới có thể đạt được mức lương 7 chữ số này.
Vừa mới bắt đầu hành trình cuộc đời đã gặp phải trận thua lớn như thế, tôi quyết định ra ngoài vui chơi một chút để xoa dịu trái tim nhỏ bé mong manh của mình.
Trong quán bar, với ánh đèn nhấp nháy, tôi lắc lư trong xã hội cuồng nhiệt. Qua những khe hở giữa mọi người, tôi bắt gặp một đôi mắt đào hoa lạnh lẽo.
Perfect, đích thị là chủ nợ đáng ghét của tôi.
Tôi nhảy khỏi sàn nhảy bằng cú nhảy vượt rào của Lưu Tương và cuộn tròn vào phía sau quầy bar.
"Phật tổ phù hộ, Phật tổ phù hộ, anh ta không nhìn thấy con, anh ta không nhìn thấy con..."
Thực tế đã chứng minh rằng thành ngữ: “Hữa sự Chung Vô Diệm, vô sự Hạ Nghênh Xuân.”* không hề có tác dụng trước mặt Đức Phật.
(*ý chỉ lúc có chuyện mới tìm đến mình, lúc hết chuyện thì vứt mình vào một xó)
Một cái bóng đổ xuống trên người tôi, che khuất ánh sáng ở phía sau.
Cố Hoài ném tờ giấy nợ xuống trước mặt tôi.
Những ánh đèn neon đầy màu sắc vụt tắt trong giây lát, thế giới của tôi chợt mất đi sắc màu.
"Không phải rạng sáng hôm qua ai đó đã gửi cho tôi tin nhắn WeChat nói rằng sẽ cố gắng hết sức để trả nợ càng sớm càng tốt à?"
Anh liếc nhìn quán bar nhộn nhịp, đôi mắt dài có hơi nheo lại.
"Đây chính là cố gắng hết sức mà cô nói hả?"
Tôi lầm bầm, không dám trả lời.
Một bàn tay mảnh khảnh đưa ra trước mặt tôi,
"Điện thoại."
Tôi đưa nó bằng cả hai tay.
Những ngón tay sáng bóng của anh ấy gõ vào màn hình vài lần, sau đó thì đưa trở lại cho tôi.
"Mật khẩu."
Trên màn hình, tôi đang chuyển khoản 20520 NDT cho "*Hoài".
Đó là tất cả tài sản trong Alipay của tôi.
Có lẽ do tay tôi run quá nên Cố Hoài càng lớn giọng hơn.
"Có ý kiến gì không?"
Tôi liếc nhìn giấy nợ với những chữ số 0 lơ lửng, rưng rưng nhập mật khẩu.
"Không."
"Trong thẻ ngân hàng có tiền không?"
"Không có. Tất cả đều được chuyển sang Alipay".
Xấu hổ và đau lòng quá.
"Wechat thì sao?"
Tôi nhấp vào số dư WeChat của bản thân cho anh ấy xem.
Người đàn ông trầm mặc.
“Cái này......Cô giữ lại đi.”
Tôi run rẩy rút điện thoại về, số dư trên Wechat "1.82" trắng đến chói cả mắt.
Không ngờ rằng, 5 phút sau, ở Family Mart bên ngoài quán bar, tôi lại gặp mặt tên đáng ghét đó.
Lúc đó tôi đang cầm 10 tệ cuối cùng trong túi, lưỡng lự giữa mì Tangdaren và mì bò dưa chua rất lâu.
Cuối cùng, tôi đành phải chịu cảnh thiếu tiền, mua ly mì bò dưa chua chưa đến 3 tệ.
Và quyết định này, là điều mà tôi sẽ dành cả đời để cố gắng sửa chữa.