Nhìn bộ dáng Chu Chính, Lâm Bạch suy tư.
Mà người xem trong phòng phát sóng trực tiếp trước mặt cô lại là đủ loại phỏng đoán.
【Chính là nữ quỷ sao? Nếu là nữ quỷ xinh đẹp một chút thì đó chính là tình người duyên ma đó. 】
【Kết giao không đúng rồi! Khẳng định là người bạn kia đã làm chuyện xấu gì với nữ quỷ đó, nữ quỷ giận chó đánh mèo lên người đàn ông này á! 】
【Quỷ này hẳn không phải lệ quỷ, nếu là lệ quỷ, người này đã sớm chết rồi. 】
【Đồng ý chuyện không phải lệ quỷ, nhưng quỷ này hẳn là không có ác ý đâu, nếu có ác ý thì người thường bị quỷ quấn lên cũng không kiên trì được nhiều ngày thế đâu. 】
Lâm Bạch nhìn bình luận, phát hiện những người xem này có đôi khi thật đúng là rất cơ trí.
Ngay sau đó nhìn Chu Chính nói: “Nếu như tôi đoán không sai thì quỷ này có lẽ không ác ý đâu.”
“Không có ác ý? Cô đang nói giỡn à?” Chu Chính nhịn không được nói, không có ác ý mà mỗi ngày bắt hắn nhìn đến các loại quỷ tử trạng thê thảm, mỗi ngày tiến vào trong mộng dọa hắn à?
“Tuy anh sắc mặt uể oải, nhưng trên mặt sinh cơ tràn đầy, không giống như bị quỷ quấn thân, bộ dáng này thật ra chứng minh một chút, con quỷ chui vào giấc mơ của anh không phải muốn tính mạng anh, hẳn là có mục đích khác.” Lâm Bạch nói thẳng không cố kỵ.
“Có không muốn tính mạng của tôi mà vẫn luôn quấn lấy tôi như thế, cứ tiếp tục như vậy thì tôi đều sắp thần kinh suy kiệt.”
“Nhìn anh tôi cũng không giải quyết được vấn đề, tôi đi cùng anh một chuyến vậy, đến nhà anh nhìn xem.” Lâm Bạch nói thẳng.
“Nhưng tôi có thay đổi chỗ ngủ thì vừa đến buổi tối vẫn sẽ ra tới, còn cần phải trở về sao?” Chu Chính hy vọng có thể trực tiếp giải quyết tại chùa luôn, nếu người trước mắt này không được, hắn còn có thể chờ trụ trì trở về, hắn đỡ phải đi thêm một chuyến.
Phải biết rằng, linh sơn này cao lắm đó!
Lâm Bạch nghe vậy, nhìn nhìn Chu Chính, liếc mắt một cái liền nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn.
Tóm lại, vẫn là tâm tồn nghi ngờ với cô mà thôi.
“Anh cảm thấy anh ở chùa mà quỷ dám theo tới sao?” Lâm Bạch hỏi ngược lại.
Chu Chính: “……”
**
Hai tiếng sau, Lâm Bạch đi theo Chu Chính tới nhà hắn.
Sau khi vào cửa, Lâm Bạch nhìn xung quanh khắp nơi.
Từng luồng gió lạnh, đúng là có dấu vết quỷ lui tới.
“Đại sư, thế nào rồi?” Chu Chính nhìn động tác của Lâm Bạch, nhịn không được hỏi.
“Phòng này của anh sắp xếp không ổn, vừa vào cửa đã nhìn vào phòng, xông thẳng phòng ngủ, bất lợi cho sức khỏe, dễ hao tài, đề nghị anh thêm một cái bình phong vào giữa phòng…… Với cả, hướng giường của anh có chút không đúng, đầu giường về phía tây, tối kỵ tròn phong thuỷ.” Lâm Bạch bắt đầu nói những vấn đề phong thuỷ trong nhà Chu Chính.
“Tôi đang muốn hỏi là con quỷ kia khi nào có thể ra ấy? Chừng nào thì cô có thể giải quyết?” Chu Chính sốt ruột.
“Hiện tại trong nhà anh không có quỷ, anh bảo tôi thu cái gì giờ!”
“Thế chúng ta phải làm sao bây giờ?” Chu Chính khô cằn hỏi một câu.
“Chờ.” Sau khi nói xong chữ này, Lâm Bạch tự mình cầm lấy điều khiển từ xa trên bàn trà, sau đó mở TV lên.
Sau khi TV bật lên, Lâm Bạch tìm kiếm một phen, cuối cùng click mở thể loại phim “Kinh dị máu me” trên đó.
Vừa ấn vào, các loại phim kinh dị liền hiện đầy trên TV.
《Mắt Âm Dương》
《Bút tiên kinh hồn 》
《Phòng tắm khủng bố》
《Dưới giường có “Người”》
《……》
Nhiều phim ma như này cơ mà, vừa có thể gϊếŧ thời gian một chút, thuận tiện “Học tập tý tẹo”.
Ngay sau đó trực tiếp click mở một bộ phim ma lên xem.
Nhưng mà rất nhanh, Lâm Bạch làm như nghĩ tới cái gì, quay đầu lại nhìn nhìn Chu Chính, ngoắc ngoắc ngón tay với hắn, “Anh, lại đây.”
Chu Chính nghe vậy tiến lên.
“Duỗi tay.”
Chu Chính làm theo.
Lâm Bạch nhìn lòng bàn tay Chu Chính, vừa lẩm bẩm vừa viết một chữ trong lòng bàn tay Chu Chính.
Sau khi viết xong, ngẩng đầu nhìn Chu Chính nói: “Tôi thấy anh trước mắt hơi có quầng thâm đấy, xem ra mấy ngày nay anh không được ngủ tử tế rồi, về phòng anh ngủ đi, sẽ không gặp ác mộng đâu.”
Chu Chính nhìn bộ dáng Lâm Bạch, không biết vì sao lại cảm thấy an lòng hơn không ít.
Lại cảm giác đúng là mắt đang cay xè, nghĩ nghĩ, vẫn là nghe lời Lâm Bạch đi về hướng phòng ngủ.
Vừa tiến vào cửa phòng, cái loại khí lạnh toát ra từ lòng bàn chân đã không còn, nằm ở trên giường, cảm thấy giường đệm cũng ấm áp hơn không út.
Nhịn không được, Chu Chính đem tay giơ lên trước mặt, nghĩ đến bộ dáng Lâm Bạch vừa viết chữ, cũng không biết có phải ảo giác hay không mà hắn cảm giác sau khi Lâm Bạch viết xong, chữ kia bốc lên kim quang.
Cho nên, là thật sự hữu dụng hay là do tác dụng tâm lý nhỉ?
Nghĩ nghĩ, bất tri bất giác đã nặng nề ngủ mất.
Lúc này, trong phòng khách.
Lâm Bạch đang hứng thú bừng bừng xem phim ma, thỉnh thoảng lại xem mấy bình luận hiện lên trong phòng phát sóng trực tiếp một cái.
Phản ứng của người xem có khi còn thú vị hơn cả phim ma.
【Thêm cái nhạc này vào có hơi rén. 】
【Thế mà tôi lại cảm thấy cái phim này với lúc chủ phòng bắt quỷ thật còn sợ hơn. 】
【Tôi cũng cảm thấy như vậy ấy, quỷ này nhìn cũng dọa người hơn cả quỷ thật, cơ mà rất thú vị. 】
【Tôi cảm thấy khá đẹp đấy, chủ phòng tiếp tục đừng có ngừng (đánh thưởng công đức 100)】
Cứ như vậy, Lâm Bạch ngồi xem phim cùng người xem, vẫn luôn từ ban ngày đến tận khi trời tối.
Đến nửa đêm, cửa đột nhiên bị gõ vang lên.
“Đốc đốc đốc……”
Tiếng đập cửa đầy tiết tấu làm cho ban đêm yên tĩnh tăng thêm vài phần rợn người.
Lúc này, Chu Chính đang ở trong phòng ngủ cũng lập tức bừng tỉnh, xốc chăn lên, chạy vội từ trong phòng ra.
Vừa ra liền thấy Lâm Bạch đang ngồi trên sô pha xem phim ma.
Cũng nghe thấy tiếng đập cửa có tiết tấu ngoài kia rồi.
Tim bắt đầu giật đùng đùng, đập bùm bùm, cứ như muốn nhảy luôn ra khỏi l*иg ngực.
Quỷ tới sao?