Trên đường đi, Lương Sảng vẫn còn lo lắng về phần trình bày của mình.
Cái tên Tiêu Y này chỉ đưa ra một ý kiến sửa đổi rồi không xem lại bản thảo thứ hai của cô. Anh ta tự biện hộ rất thuyết phục:
"Em hiểu những vấn đề anh nói chứ? Hiểu rồi thì tốt. Nếu đã hiểu mà vẫn không sửa được thì có hai khả năng. Thứ nhất, là vấn đề thái độ, nếu vậy thì không cần sửa, người không có thái độ tốt thì không cần làm việc. Thứ hai, nếu là vấn đề năng lực thì không phải có thể sửa ngay, năng lực cần được cải thiện dần dần. Gánh hộ em một hai lần có ích gì, chỉ tổ đốt cháy giai đoạn, con người vẫn phải tự dựa vào chính mình. Nếu anh sửa cho em quá chi tiết thì bài sẽ biến thành những thứ mà anh muốn nói, khi em lên trình bày mà không thể hiện được cảm xúc thật thì mọi công sức đều vô ích."
Lương Sảng chưa từng thấy ai biến tấu "lười xem" thành một cách nói tinh tế như vậy. Nhưng cô cũng cảm nhận được sự tin tưởng của Tiêu Y nên càng lo lắng, sợ mình thể hiện không đủ tốt, sợ không thể khuấy động không khí.
Cô nghĩ ra hai câu chuyện hài hước để đến lúc đó có thể kể. Nhưng khi nghĩ lại, cô cảm thấy hiệu quả thật khó đoán, nếu người nghe không cười thì chẳng phải rất khó xử sao? Hay là bỏ qua bước chuyện hài đi, mà như vậy có nhạt nhẽo quá không, liệu người ta có hứng thú nghe hết không?
Lương Sảng lặng lẽ quay đầu nhìn Tô Thừa Tuấn, suy nghĩ một lúc rồi lại không nói gì.
Cô thật sự không muốn làm hỏng mọi thứ.
Lương Sảng lại nhìn Tô Thừa Tuấn một lần nữa, nếu không có cuộc tương tác lúng túng trên máy bay, lúc này cô đã mở lời hỏi anh rồi. Giữa việc muốn làm tốt và cảm giác lúng túng đấu tranh với nhau, khiến cô phân vân không biết phải làm sao.
Cô tưởng rằng mình không bị phát hiện, nhưng Tô Thừa Tuấn lại quay sang nhìn cô: "Có chuyện gì? Nói đi."
"À," Lương Sảng ngồi thẳng lên, nghiêm túc hỏi như trong một chương trình phỏng vấn: "Tổng giám đốc Tô, từ góc độ của thính giả, anh muốn nghe loại chia sẻ nào?"
Tô Thừa Tuấn dường như không ngờ cô sẽ hỏi như vậy, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Anh thực sự suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Hữu dụng."
"Hữu dụng?"
"Phải high!"
Lương Sảng chăm chú nhìn, nhưng âm cuối đầy bí ẩn của Tô Thừa Tuấn khiến cô không hiểu ý anh. Vì không thân quen, Lương Sảng ngại hỏi nhiều, chỉ có thể dùng ánh mắt thúc giục Tô Thừa Tuấn nói thêm. Nhưng vì Tô Thừa Tuấn đang lái xe và phải nhìn về phía trước, không thể nhận thấy ánh mắt của cô, mong đợi của Lương Sảng rõ ràng là một cuộc tấn công bằng sóng não.
Tô Thừa Tuấn dường như cảm nhận được sự háo hức này, liếc nhanh qua cô một cái, rồi vừa lái xe vừa nói: "Hiệu quả hiện trường tốt và hữu dụng là hai điều khác nhau. Có người rất giỏi khuấy động không khí, có người rất giỏi truyền cảm hứng. Nhưng những người đến đây hôm nay đều rất bận, nếu họ muốn nghe câu chuyện hài hước sẽ tự mua vé, đi xem những diễn viên hài giỏi hơn. Mặt khác, bản thân họ thường ngày đã rất giỏi trong việc truyền cảm hứng cho nhân viên, không cần nghe người khác lên sân khấu nói những câu văn hùng hồn. Họ sẵn sàng bỏ ra vài giờ đồng hồ ở đây chỉ muốn nghe những điều có ích, vì đôi khi một thông tin nhỏ cũng có thể là cơ hội quan trọng để điều chỉnh công việc kinh doanh của họ."
Lương Sảng chợt hiểu ra.
Cô không ngờ Tô Thừa Tuấn lại chịu nói ra những lời này, ban đầu cô còn nghĩ rằng tốt nhất là không bao giờ gặp lại anh nữa, nhưng giờ lại thấy mình nhỏ nhen. Người như Tô Thừa Tuấn chắc chắn không hề để tâm đến những chuyện nhỏ nhặt đã xảy ra trước đó. Việc anh tiện thể nhắc nhở vài câu, lại khiến Lương Sảng cảm thấy nên biết ơn.
Tô Thừa Tuấn đang chờ đợi Lương Sảng, người vừa mới đó còn tỏ ra kiêu căng như một vị thái hậu đến cảm ơn mình, nhưng không ngờ Lương Sảng lại lấy bản thảo ra và bắt đầu chỉnh sửa. Thấy cô đang chỉnh sửa nghiêm túc, Tô Thừa Tuấn khựng lại, nhìn đi chỗ khác và không nói gì nữa.
Sau hơn hai mươi phút, Lương Sảng cuối cùng cũng chỉnh sửa xong, nhớ tới mình vừa quên điều gì thì nói nhỏ: "Cảm ơn tổng giám đốc Tô."
Tô Thừa Tuấn cảm thấy thoải mái, bình tĩnh đến mức không thèm chớp mắt: "Không có gì, tôi không tính phí tư vấn."
Lương Sảng: "Vậy thì tốt."
Tô Thừa Tuấn hơi nghiêng đầu, muốn cười một lần nữa, rồi hỏi cô: "Là bản thảo viết cho giám đốc Cận của cô à?"
Lương Sảng: "Là do tôi lên nói, giám đốc Cận sẽ không dùng bản thảo của người khác."
Tô Thừa Tuấn "ồ" một tiếng, âm cuối kéo dài: "Là cô lên thay sao?"
Lương Sảng cảm thấy lời này có ẩn ý, cô quay sang nhìn thẳng vào Tô Thừa Tuấn, thái độ nghiêm túc: "Sẽ khiến anh nghe xong thấy hữu ích."
Tô Thừa Tuấn khẽ nhướng mày.
Dự án này vốn là do cô mất hơn một tháng để hoàn thành, những ý tưởng từng bước được kiểm chứng thực tế, chứng minh rằng phán đoán và tư duy của họ đều đúng, vì vậy cô có đủ tự tin để đứng lên trình bày về case study này.
Cô cũng xác định rằng đứng trên sân khấu không phải để làm vui khán giả, không phải để kể những câu chuyện hài hước, mà để chia sẻ quan điểm. Từ góc độ ngành nghề, thể hiện cho mọi người thấy rằng họ thực sự đã làm được một điều gì đó và có được một số kinh nghiệm, thế nên mới dám mở lời.
-
Sau khi Lương Sảng trình bày xong, ngay cả Tiêu Y cũng chủ động nói: "Nói cũng được đấy."
Lương Sảng vui mừng: "Có phải rất tuyệt không?"
Tiêu Y hừ một tiếng: "Tạm được, yêu cầu của anh đối với em cũng không cao lắm."
Lương Sảng hoàn toàn không để tâm đến lời này của anh ta, cô rất đắc ý, đến mức ngón chân cũng muốn nhảy múa. Nhưng cô phải đóng vai một người trưởng thành không kiêu ngạo, bước xuống khỏi bục, có vài người xung quanh đến kết bạn WeChat, họ cảm thấy hứng thú và hy vọng có thể giữ liên lạc. Lương Sảng gửi đi những tài liệu giới thiệu nghiệp vụ đã chuẩn bị sẵn từ sớm, lần lượt giải đáp các câu hỏi của họ.
Tô Thừa Tuấn ngồi ở không xa, Tiêu Y đến chào một tiếng, vốn định để Lương Sảng cũng làm quen một chút, nhưng thấy cô đang bận trò chuyện với người khác nên bỏ qua.
Lương Sảng xử lý xong từng người, nhớ ra nên gửi tin nhắn cho Tô Thừa Tuấn để cảm ơn, lúc này cô mới nhận ra yêu cầu kết bạn của cô vẫn chưa được Tô Thừa Tuấn chấp nhận.
Lương Sảng trở lại với khuôn mặt nghiêm nghị của một thái hậu, hiểu rằng đối với các sếp lớn, cô không đủ cấp bậc để họ nhất định phải chú ý. Dù sao công việc cũng đã có người khác phụ trách, cô không nhất thiết phải kết nối trực tiếp với Tô Thừa Tuấn. Cô tự nhủ nếu không thêm bạn bè thì thôi vậy, cô cũng không cần phải nói lời cảm ơn.
Buổi chia sẻ kết thúc cũng đã muộn, Lương Sảng cùng Tiêu Y rời đi khi đã đói và mệt. Tuy nhiên, vẫn còn một cuộc gặp gỡ với khách hàng trong ngày hôm đó, không thể tránh khỏi phải ăn tối cùng nhau để trao đổi công việc. May mắn là địa điểm gặp gỡ ngay tại khách sạn, không cần phải di chuyển xa. Nếu không, Lương Sảng thật sự sợ mình sẽ vì mệt mà ngủ quên mất.
Khi họ ra ngoài, trời đã tối, tình cờ gặp Tô Thừa Tuấn cũng vừa ăn tối xong cùng ai đó. Tiêu Y tiến lại chào hỏi vài câu, Lương Sảng không kịp che giấu mà ngáp một cái, mắt rưng rưng. Sau khi ngáp xong, cô ngay lập tức thay đổi sắc mặt, chào Tô Thừa Tuấn một cách nghiêm trang như thái hậu.
Tô Thừa Tuấn chứng kiến cô thay đổi sắc mặt nhanh chóng, trong lòng không khỏi buồn cười. Chỉ khi quay lưng đi, Lương Sảng mới lộ ra vẻ mệt mỏi thực sự. Nhìn bóng lưng của cô khiến người ta nghĩ đến một hình ảnh nhu hòa hơn, nhưng khi đối mặt người khác, cô luôn tràn đầy năng lượng và không chịu kém cạnh. Tô Thừa Tuấn nhìn theo từ xa, cho đến khi Lương Sảng bước lên chiếc xe đã đặt trước, biến mất khỏi tầm nhìn của anh.
-
Tối về nhà cũng không được cũng không được rảnh rỗi, Từ Địch vẫn quan tâm đến tiến độ công việc của cô. Lương Sảng hứa với cậu ta rằng sẽ cung cấp một hướng đi chính nội trong tuần này.
Về đến nhà, cô lập tức gửi tin nhắn cho Từ Địch: "Xin lỗi, tôi vừa mới về. Tài liệu trước đó có vài vấn đề, bây giờ anh có thể trả lời tôi được không?"
Từ Địch chụp màn hình và gửi cho Tô Thừa Tuấn để khoe: [Sếp, anh xem này, em bị đối tác kéo ra tăng ca đây. Giờ làm thêm của họ linh hoạt quá.]
Tô Thừa Tuấn nhìn qua ảnh đại diện, đầu tiên anh gõ "Lương Sảng?" rồi lại xóa đi, hỏi: [Người dưới trướng Tiêu Y à?]
Từ Địch nói đúng vậy.
Tô Thừa Tuấn: [Bảo họ đừng làm việc gấp trong đêm khuya. Chúng ta không cần những thứ làm vội, nghỉ ngơi tốt rồi mai tính tiếp.]
Từ Địch giả vờ tiếc nuối: [Ồ, nhiệt huyết làm việc của em vừa được khơi dậy, sếp lại dập tắt mất.]
Tô Thừa Tuấn: [Vậy tổng hợp dữ liệu tiêu thụ hôm nay cho tôi, cậu vẫn có thể tiếp tục nhiệt huyết.]
Từ Địch: [Ái chà!]
Từ Địch mở cuộc trò chuyện khác: [Chị Sảng, ngày mai bàn chi tiết với chị nhé. Bàn xong chị hãy làm, hôm nay nghỉ sớm đi ~]
Lương Sảng thở phào nhẹ nhõm: [Không vấn đề gì, anh cứ liên hệ tôi bất cứ lúc nào.]
Hiếm khi có thể tắt máy tính trước 12 giờ đêm, Lương Sảng cảm thấy giờ giấc của mình lần này thật lành mạnh.
Tô Thừa Tuấn chợt nhớ tới gì đó, anh ấn mở phần kết bạn của WeChat thì thấy ảnh đại diện của Lương Sảng ở đấy. Anh vươn tay nhấp vào, định đồng ý kết bạn, nhưng mà... lời mời quá hạn.
—
Grey: Ái dà, mấy hôm nay tui bị nền tảng “khóa mõm” vì tội không ngoan ~~~