NPC Đừng Sợ, Tôi Là Người Tốt

Chương 35

Thẩm Thời Tự đóng bảng thuộc tính, không có gương trong tay nên cô đành phải mở mắt NPC ngất xỉu, dùng mắt lớn của hắn làm như gương để soi mặt mình.

Ừm... mặc dù do gương hạn chế nên có chút biến dạng nhưng trông giống mình thật? Ồ? Mô hình thực tế ảo có thể làm giống thế này sao?

Khi Thẩm Thời Tự đang nghiên cứu say sưa, đột nhiên tầm nhìn đỏ lòm, hiển thị máu bị mất 12 điểm.

"..." Ồ đúng rồi, vừa nãy có mấy NPC mặc vest.

Thẩm Thời Tự không vội quay lại, trước tiên thu thập tất cả đạo cụ trên người NPC mắt thỏ, tránh để sau khi đánh xong trở lại thì hệ thống đã làm mới mất.

Vũ khí thông thường, đạo cụ, trang sức, điểm tín dụng... Ồ, tên này giàu phết.

Chất ổn định gene? Không biết dùng để làm gì... người chơi có thể trực tiếp ăn không? Để vào túi trước đã.

Bộ vest tùy chỉnh đắt tiền? Lột luôn!

Ồ, thẻ thông hành nghị viện? Đồ tốt, chắc chắn có thể làm nhiệm vụ, lấy thôi!

Hả? Thẻ VIP giảm giá 30% của cửa hàng? Đạo cụ thần thánh!!!

Sau khi lột sạch NPC, Thẩm Thời Tự không vội, vẫn còn ít máu, mở ba lô ăn phần cá sốt chua ngọt vừa lấy được để hồi máu rồi mới cầm dao quay lại, mỉm cười với các thanh máu đỏ: "Các người có thấy gấu trúc của tôi không?"

Người chơi tôi đây thích nhất là nhặt đồ, à không, thích nhất là làm nhiệm vụ!

Khi Lục Duy Tân đến hiện trường, anh ta đau đầu nhận ra Thẩm Thời Tự đã làm xong tất cả những việc cần làm lẫn không nên làm.

Trên đất nằm một đám người không mảnh vải che thân, đừng nói đến vũ khí trang bị, ngay cả áo khoác và áo sơ mi cũng bị lột sạch.

Mà kẻ đầu têu lại đường hoàng mặc một bộ vest gắn biểu tượng nghị viện trên ngực, cúi người trước mặt nghị viên thứ sáu, không biết đang nghiên cứu cái gì.

Lục Duy Tân không biết cô đang nghiên cứu cái gì nhưng anh ta biết chắc chắn đó không phải là chuyện tốt, vì vậy lập tức lên tiếng ngăn cản: "Đợi đã."

Thẩm Thời Tự quay lưng về phía anh ta mà không hề ngoảnh đầu.

Còn vị nghị viên thứ sáu chỉ mặc quần đùi thì co giật toàn thân, giống như bị điện giật.

… Đổi góc nhìn có thể thấy rõ, trên người nghị viên thứ sáu cắm một con dao dài rất quen thuộc.

Lục Duy Tân quét mắt xung quanh, quát: "Tập luyện xong rồi sao? Rảnh rỗi thế, hôm nay lượng huấn luyện tăng gấp đôi!"

Những binh sĩ vốn đang tò mò xem nhanh chóng tản ra như chim bay thú chạy.

Sau khi dọn sạch những người không liên quan khỏi hiện trường, Lục Duy Tân tiến lên kiểm tra tình hình, vừa nhìn đã nhíu mày: "Thẩm Thời Tự, cô đang làm gì?"

Nghe câu hỏi cụ thể này, Thẩm Thời Tự mới miễn cưỡng ngẩng đầu liếc nhìn anh ta một cái, vẻ mặt không biểu cảm nói: "Đánh thức hắn."

Lục Duy Tân: "… Dùng cái thứ cô đang cầm à?"

Thẩm Thời Tự cúi đầu nhìn viên pin trong tay: "Tôi nghĩ nguyên lý chắc cũng tương tự, không được thì đổi cách khác."

Rõ ràng cô cũng là lần đầu thử nghiệm nhưng không hiểu sao trong biểu cảm lại tràn đầy sự tự tin “tuyệt đối không có vấn đề gì”.

Nhưng nhớ đến lần cô từng dùng điện năng đủ để hủy diệt nửa tinh cầu Lạc Đông để gϊếŧ chết Morageysk, Lục Duy Tân bất chợt nhận ra: Sinh mạng của nghị viên thứ sáu có kết thúc hôm nay hay không có lẽ phụ thuộc vào việc mình có ngăn cản Thẩm Thời Tự ra tay hay không.

"Khoan đã, cô đợi một chút." Lục Duy Tân xoa trán: "Để tôi làm cho."

Sợ Thẩm Thời Tự không đồng ý, anh ta bổ sung thêm một câu: "Tôi từng làm lính y tế."