Sau Khi Nhóc Câm Qua Đời, Quan Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Lóc Cầu Xin Tha Thứ!

Chương 9

Xét cho cùng, việc quan Chỉ huy Lục không thích Sở Nghiêu vốn không phải bí mật gì, sao ngài ấy lại chủ động đến đây chứ?

"Vâng, ngài đi theo tôi, phòng sách và phòng ngủ của ngài mỗi ngày đều được dọn dẹp."

Trương Hoài Niên khom người giơ tay, dẫn Lục Tranh đi lên lầu.

"Chú Trương, không cần phiền phức vậy đâu, tôi tự đi được."

Trương Hoài Niên do dự một chút, chỉ biết khom người lùi lại hai bước rồi xoay người định rời đi.

Nhưng khi sắp rời đi, ông lại mấp máy môi, khẽ hỏi: "Tiên sinh, ngài có biết cậu Sở đã đi đâu không? Hôm đó cậu ấy vội vàng ra ngoài, sau đó không còn tin tức gì nữa..."

Ông không tin những lời đồn đại bên ngoài, một thiếu niên chỉ dám âm thầm giữ ngài Lục trong lòng như vậy, nếu không phải đã xảy ra chuyện gì, cậu ấy sẽ không nỡ rời đi.

Xét cho cùng, cậu ấy rất trân trọng ngôi nhà lạnh lẽo này.

Lục Tranh mở cửa căn phòng thuộc về anh và Sở Nghiêu, trong không khí dường như vẫn còn vương vấn mùi hương pheromone của cậu.

Mùi hương không nồng, nhưng lại vấn vương quanh chóp mũi.

Lục Tranh đi đến phòng thay đồ, lần lượt mở tất cả các tủ để tìm chiếc áo choàng tắm của mình.

Cầm lấy chiếc áo choàng tắm được gấp gọn gàng, Lục Tranh xoay người bước vào phòng tắm.

Người trong gương không thể hiện rõ vui buồn giận dữ, dường như lục dục* trần tục chưa từng xuất hiện trên gương mặt anh.

(*)lục dục: mắt muốn nhìn cái đẹp, tai muốn nghe cái hay, mũi muốn ngửi mùi thơm, lưỡi muốn nếm vị ngon, thân muốn được hưởng sướиɠ, ý nghĩ muốn được vui vẻ.

Không mất quá nhiều thời gian, cả người Lục Tranh ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm.

Chỉ cần một cái liếc mắt, anh đã nhận ra đồ đạc của thiếu niên thật sự quá ít ỏi.

Ít đến mức anh muốn tìm thứ gì đó để xoa dịu tâm trạng đang muốn sụp đổ cũng không có.

Chỉ có hũ tro cốt màu đen bên đầu giường lặng lẽ thiêu đốt đôi mắt Lục Tranh.

Ánh mắt như giếng cạn Lục Tranh cuối cùng cũng trở nên u ám, nỗi đau buồn tìm được lối thoát liền tuôn trào.

Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống từ khóe mi.

Không biết từ lúc nào bầu trời đã âm u.

Qua khung cửa sổ, Lục Tranh nhìn chằm chằm vào màn đêm.

Sự bình tĩnh giả tạo vào ban ngày cuối cùng cũng bị màn đêm xé toạc.

[A Nghiêu, cứu anh với, anh sắp không kiểm soát được nữa rồi.]

[Vốn tưởng rằng thù hận có thể trở thành trụ cột để anh tiếp tục sống.]

[Sở Nghiêu, anh phải làm sao đây, không ai nói cho anh biết yêu một người lại như thế này.]

[Sở Nghiêu, nhóc nhẫn tâm thúi nhà em, bây giờ anh đang sống bằng mạng của em, ngay cả tư cách đi tìm em cũng không có.]

[Sở Nghiêu, em dạy anh đi, anh nên làm gì bây giờ đây?]

Tâm trạng Lục Tranh dao động quá lớn, lúc này anh vẫn chưa nhận ra hơi thở của mình đang dần trở nên dồn dập và nặng nề.

Hơi thở gấp gáp cùng với nhiệt độ cơ thể tăng cao khiến anh càng thêm bực bội.

Trong cơ thể như có một luồng sức mạnh đang tích tụ, ẩn chứa khí thế cuồn cuộn như muốn phun trào.

Lục Tranh bực bội nhìn quanh, cầu mong tìm được một chút thông tin liên quan đến Sở Nghiêu để xoa dịu trái tim lạnh giá của mình.

Tình trạng của anh ngày càng trở nên nghiêm trọng, cho đến khi chiếc đồng hồ thông minh trí tuệ nhân tạo trên cổ tay phát ra tiếng "bíp bíp" dồn dập mới khiến Lục Tranh bừng tỉnh.

Lúc này anh mới biết hormone tuyến thể của mình đang tăng vọt.

Mùi hương pheromone nhanh chóng lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong phòng, nồng nặc len lỏi qua mọi khe hở thoát ra ngoài.

Lục Tranh vội vàng kiềm chế, nhưng những suy nghĩ hỗn loạn khiến anh không thể tập trung tinh thần.

Lúc này pheromone đã lan ra đến hành lang.

"Không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải rời khỏi đây."

Nếu một Alpha cấp A ở trong tình huống không có phòng an toàn mà hormone tuyến thể mất kiểm soát, năng lượng tự bạo đủ để phá hủy tất cả các tòa nhà trong bán kính trăm mét xung quanh.

Mà Lục Tranh không chỉ là cấp S, mà còn là Alpha cấp SS, nếu anh không kiềm chế được tự bạo, hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Trương Hoài Niên vốn đã không yên tâm, khi ngửi thấy mùi pheromone trong không khí, thứ mùi khiến người ta kinh sợ muốn quỳ sụp xuống thì liền thốt lên: "Không xong rồi!"

Ngay sau đó liền lao lên lầu.

Hormone tuyến thể vẫn đang tăng vọt, Lục Tranh cố gắng kiềm chế một lúc, đến khi đột ngột mở mắt ra liền nhìn về phía hũ tro cốt màu đen không xa.

[A Nghiêu, anh không muốn nhịn nữa, anh đi tìm em được không, mạng sống của người khác thì liên quan gì đến anh chứ.]

[Trước đây là vì tham vọng từng bước thu thập quyền lực, sau đó lại phát hiện ra mình thích em, lại muốn tạo dựng cho em một tinh tế hùng mạnh nhất.]

[Nhưng bây giờ... tất cả đều không còn nữa, tham vọng không còn, em cũng không còn.]

[Anh không biết mình sẽ sống tiếp vì điều gì nữa.]

[A Nghiêu, nhưng mà A Nghiêu, mạng này là do em cho, anh không nỡ dễ dàng vứt bỏ nó.]

Suy nghĩ của Lục Tranh hoàn toàn mất kiểm soát, pheromone cường đại đã bao trùm toàn bộ biệt thự.

Những người hầu khác trong biệt thự khi cảm nhận được thì đã muộn, nỗi sợ hãi bẩm sinh đối với kẻ mạnh khiến họ không thể nhúc nhích nổi.

Một số người hầu cấp thấp hơn thậm chí còn trực tiếp quỳ sụp xuống.