Sau Khi Nhóc Câm Qua Đời, Quan Chỉ Huy Lạnh Lùng Khóc Lóc Cầu Xin Tha Thứ!

Chương 7

Nhưng đúng lúc hắn ta định khuất phục quỳ xuống, thì trên quảng trường lấy hắn ta làm trung tâm, từng bóng người khổng lồ hiện lên giữa không trung.

Khác với hình người bình thường, chúng đều có màu đen trắng.

Nhìn những gương mặt quen thuộc, bọn họ từng sống sờ sờ vây quanh Lục Tranh.

Có lẽ là những hình ảnh được tuyển chọn kỹ lưỡng, gương mặt của mỗi người đều như đang còn sống nhìn hắn ta từ trên cao xuống.

Lúc này, trong sân càng thêm yên tĩnh đến đáng sợ, bầu trời vốn trong xanh không biết đã tối sầm lại từ lúc nào.

Âm u bao trùm mang theo sự ngột ngạt.

Trái tim Sở Sinh như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cổ họng nghẹn lại khiến hắn ta cảm thấy thở cũng khó khăn, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng lúc nào không hay.

Sở Sinh theo bản năng muốn chạy trốn, nhưng hình ảnh ba chiều vẫn bám riết lấy hắn ta, khiến hắn ta không tìm thấy lối thoát.

Ngay khi tiếng hét kinh hãi sắp bật ra khỏi miệng, hình ảnh ba chiều đột nhiên lùi lại.

Sở Sinh còn chưa kịp thở hổn hển thì đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn ta suy sụp hơn.

Lục Tranh cứ như vậy đứng thẳng cách đó không xa, còn những hình ảnh ba chiều kia thì thu nhỏ lại bằng người thật.

Họ đứng thành hàng một, đứng sau lưng Lục Tranh đang nâng niu cầm một hũ tro cốt.

Cũng giống như vô số lần nhìn thấy họ trước đây, lấy Lục Tranh dẫn đầu, hoặc cười, hoặc giễu cợt, hoặc nghiêm nghị...

Lục Tranh không biểu cảm, đôi mắt đen láy như hố đen, dường như có thể hút hồn người khác vào trong đó.

Sở Sinh biết, mình đã cảm thấy may mắn quá sớm, Lục Tranh đã biết rồi.

Hơn nữa bây giờ chính là sự trả thù của Lục Tranh.

Trong cuộc vây quét đó, những người chết đều là anh em vào sinh ra tử của Lục Tranh.

Lục Tranh lại dùng cách này để tuyên chiến với hắn ta... Không... Không phải tuyên chiến, hắn ta căn bản không có tư cách đánh một trận với Lục Tranh.

Sở Sinh chỉ cảm thấy bên tai toàn là tiếng vo ve, ồn ào đến nỗi đầu hắn ta như muốn nứt ra.

Cơn ớn lạnh lan ra từ trái tim, lúc này hắn ta mới cảm thấy tứ chi đã sớm tê dại.

Lục Tranh khẽ nhếch môi mỏng, thốt ra một chữ.

Sở Sinh không nghe rõ đối phương nói gì.

Cho đến khi đầu gối nhói đau, hai tay bị khống chế, Sở Sinh mới kinh ngạc nhìn hai binh lính mặc quân phục bên cạnh.

Chưa kịp phản kháng, một đôi tay to lớn không chút lưu tình bóp chặt gáy hắn ta ấn hắn ta xuống đất.

"Bịch --"

"Bịch --"

"Bịch --"

Một cái, hai cái, ba cái, bốn cái...

Bàn tay đang siết chặt cổ hắn ta không hề dừng lại.

Sở Sinh từ kinh ngạc ban đầu, chuyển thành gầm rú.

Trong tầm nhìn còn sót lại, Sở Sinh nhìn thấy trên sàn đá cẩm thạch sáng bóng hiện ra một mảng đỏ tươi.

"Buông ra! Dừng tay!" Sở Sinh tức giận giãy giụa.

Nhưng người phía sau vẫn không hề động đậy, vẫn máy móc lặp đi lặp lại động tác nhấc hắn ta lên rồi lại đập mạnh xuống đất.

Sở Sinh vô cùng sợ hãi, dường như hắn ta nhận ra hôm nay Lục Tranh muốn cho hắn ta chết ở đây.

Không không không!

Hắn ta không thể chết!

Hắn ta còn phải kế thừa vương vị!

Hắn ta còn phải thu phục toàn bộ Liên Bang!

Như thể vì du͙© vọиɠ, Sở Sinh bộc phát ra sức mạnh còn hơn cả ngày thường.

Người phía sau có chút nhận ra, thản nhiên lên tiếng: "Đừng giãy giụa nữa, cấp bậc của tôi, có thể gϊếŧ chết hàng chục triệu Alpha cấp B như anh trong nháy mắt."

Cấp B... luôn là nỗi đau của Sở Sinh, là nỗi đau mà hắn ta không muốn nhắc đến nhất.

Mà người phía sau chỉ thốt ra một câu nhẹ tênh, như đang chế giễu sự kém cỏi của hắn ta.

Sở Sinh tức giận vùng vẫy dữ dội hơn.

Phía sau vang lên một tiếng cười khẽ châm biếm tột độ, chế nhạo sự bất lực của hắn ta.

Chỉ hơi dùng sức một chút, Sở Sinh đã bị ấn cổ đập mạnh xuống đất lần nữa.

Sở Sinh chỉ nghe thấy một tiếng "rắc" giòn tan, tiếp theo là một cơn đau nhói ở sống mũi.

"A --"

Tiếng kêu thảm thiết lập tức bật ra.

"Lũ rác rưởi các ngươi, ta là Nhị hoàng tử của Đế quốc!"

"Sao các ngươi dám!"

"Thả ta ra! Nếu không ta sẽ bảo phụ vương gϊếŧ chết các ngươi."

Sở Sinh đã hoàn toàn mất đi lý trí, cơn đau trên mặt cho hắn ta biết tình trạng thê thảm của mình lúc này.

Chắc chắn cả khuôn mặt đã bị hủy hoại!

So với nỗi đau bị hủy dung.

Điều khiến Sở Sinh kinh hãi là lúc này vậy mà vẫn chưa có ai đến cứu hắn ta.

Phụ vương đâu?

Mẫu thân đâu?

Còn có thuộc hạ... bạn bè của hắn ta đâu?

Tại sao? Tại sao không có ai đến cứu hắn ta!

"Ta sẽ gϊếŧ chết các ngươi!"

"Bịch --"

"Hu hu hu hu"

"A... Cứu mạng! Phụ vương! Con đau quá! Người cứu con với ~~~"

"Bịch --"

"Hu hu hu hu hu hu... Lục Tranh! Ngươi sẽ không chết tử tế được đâu!"

"Bịch --"

"Hu hu hu... Cứu mạng... Ta sắp chết rồi... Xin..."

"Bịch --"

"Xin... Xin ngươi, tha cho ta..."

Đoạn quỳ gối cầu xin trời đất này, dường như không có hồi kết, không ai lên tiếng ngăn cản, càng không ai phát ra một tiếng động nào.

Sở Sinh đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

Đã sớm không còn cảm giác đau đớn, hắn ta như nhận ra con mắt của mình đã lồi ra khỏi hốc mắt.

Giữa quảng trường dần tỏa ra một mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn.