Note: Do chương 1 là của bạn làm trước mình không sửa được, nên mình note để mọi người lưu ý, ở các chương tiếp theo thì tác giả lại để công là người của Liên Bang chứ không phải là người của Đế Quốc, bạn đầu tiên làm không sai raw, là do tác không sửa lại ở c1, nên là gây ra nhầm lẫn ạ!
"Tôi tự biết cách của mình, không cần anh phải nhiều lời. Ra tay đi!"
Cuối cùng ánh mắt lạnh lùng cũng rời đi, tên cao lớn mới thở phào nhẹ nhõm lùi về sau.
Lục Tranh chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, anh biết, đây là dấu hiệu của việc mất máu quá nhiều, anh sắp không chịu đựng nổi nữa rồi.
Trước mắt là một màn đen kịt, nhưng bóng hình mảnh mai trong đầu lại càng thêm rõ nét.
Tất Tử Khiên nhận lấy khẩu súng từ tay thuộc hạ, nhìn người đàn ông hơi thở ngày càng yếu ớt, trong lòng thầm tiếc nuối, biết thế lúc trước đã nên dụ dỗ anh ta, ít nhất cũng phải ngủ một đêm, chắc chắn sẽ rất tuyệt vời.
Tầm nhìn của Lục Tranh mờ đi, nhìn thấy Tất Tử Khiên chậm rãi bước tới, anh dứt khoát nhắm mắt lại, che giấu yêu thương sắp trào ra khỏi đáy mắt.
Alpha cấp SS mạnh nhất Liên Bang, dáng vẻ nhắm mắt chờ chết kí©ɧ ŧɧí©ɧ tất cả mọi người có mặt.
Theo từng bước chân của Tất Tử Khiên, không khí như đông cứng lại.
Trong mắt bọn họ ánh lên vẻ điên cuồng, mồ hôi túa ra vì hưng phấn ướt đẫm lưng áo.
Tất Tử Khiên chậm rãi giơ khẩu súng trong tay lên.
Họng súng đen ngòm chĩa vào đầu Lục Tranh.
Cảm giác lạnh lẽo thoáng qua khiến Lục Tranh tỉnh táo hơn một chút, cũng khiến bóng hình trong đầu anh thêm phần rõ nét.
[Sở Nghiêu của anh, cho dù anh không còn nữa, em cũng phải cố gắng sống tốt nhé.]
Nghĩ đến đây, một nụ cười chua xót hiện lên trên khóe môi Lục Tranh, giống như hối hận, nhưng càng nhiều hơn là không nỡ.
Những người có mặt không ai lên tiếng, tất cả đều đang tập trung chờ đợi.
Dù sao thì việc được chứng kiến
cảnh tượng vị Chỉ huy mạnh nhất Liên Bàng bị hành hạ đến chết cũng rất đáng để chờ đợi, phải không?
"Cạch ——" Tiếng bóp cò vang lên vô cùng rõ ràng.
Có lẽ cảnh tượng tiếp theo quá đỗi đáng mong chờ, đến nỗi không ai nhận ra vào lúc này có một bóng người nhảy khỏi cỗ cơ giáp cũ kỹ. Chưa kịp đứng vững, người đó đã loạng choạng lao về phía này, không chút do dự.
Hoặc có thể nói là chạy về phía người đàn ông đang hấp hối ở giữa sân.
Ngón trỏ từ từ siết chặt. "Tạm biệt, ngài Chỉ huy thân mến." Tất Tử Khiên đắc ý thốt ra mấy chữ.
Đúng lúc này, người đàn ông mặc đồ đen đứng cuối cùng bị một bóng đen đυ.ng trúng, chưa kịp đứng vững, đã thấy bóng đen đó nhanh chóng lướt qua mọi người.
Rồi hung hăng lao về phía Tất Tử Khiên.
"Rầm --"
"A --"
Tất Tử Khiên chỉ cảm thấy l*иg ngực như bị ai đó dùng sức đấm một cú, sau đó cơ thể không tự chủ được bị hất văng ra ngoài.
Đợi đến khi hoàn hồn lại, suýt chút nữa thì không thở nổi, đầu óc choáng váng, hoa mắt, vẻ mặt cậu ta chật vật ôm ngực bị đánh trúng, thở hổn hển.
...
Lục Tranh vốn không muốn để ý đến sự náo động ngắn ngủi này, nhưng ngay sau đó một mùi hương thanh mát của pheromone bất ngờ xộc vào chóp mũi.
Chanh xanh bạch đậu khấu -- hương thơm chỉ thuộc về một mình Sở Nghiêu.
[Ah, chẳng lẽ là ảo giác trước khi chết sao? Lục Tranh, giờ này mày còn nghĩ đến em ấy làm gì nữa…]
Lúc này, giọng nói ghê tởm của Tất Tử Khiên kéo Lục Tranh trở về thực tại. "Tên câm điếc kia! Hừ... Mày muốn chết phải không!"
Cái gì?!
Câm điếc?!
Là... Sở Nghiêu?!
Không biết lấy đâu ra sức lực, Lục Tranh đột ngột mở to hai mắt, lại nhìn thấy một màn khiến anh muốn rách cả mí mắt.
Sở Nghiêu! Thật sự là Sở Nghiêu!
Sao em ấy lại ở đây?!
Chỉ thấy người thanh niên gầy gò dang hai tay đứng trước mặt mình -- là tư thế bảo vệ.
Lục Tranh không nhìn thấy mặt của thanh niên, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của cậu.
Lục Tranh sững sờ, thậm chí còn không quan tâm đến tình cảnh của bản thân, chỉ nhìn mái tóc vì lúc nhỏ suy dinh dưỡng mà biến thành màu nâu nhạt, đau đớn trong lòng cuồn cuộn dâng lên.
Sự xuất hiện của Sở Nghiêu cũng khiến Lục Tranh cố gắng gượng dậy lấy lại chút sức lực.
Anh biết hiện tại tình cảnh nguy hiểm như thế nào, không chỉ là anh, mà còn có cả Sở Nghiêu của anh.
Phải nhanh chóng để em ấy đi.
"Cậu đến đây làm gì, mau về đi." Giọng nói lạnh lùng lộ rõ
vẻ thờ ơ, nhưng Lục Tranh không thể không làm vậy.
Anh không dám tưởng tượng Tất Tử Khiên sẽ đối xử với Sở Nghiêu như thế nào.
Chỉ cần Sở Nghiêu rời đi, có lẽ mới an toàn.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, người thanh niên trước mặt khẽ rụt vai lại, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, tiếp tục cảnh giác nhìn gã đàn ông to lớn phía trước.
Sở Nghiêu không trả lời, Tất Tử Khiên lại lên tiếng.
"Sao vậy? Mày muốn cứu Lục Tranh sao? Chỉ bằng mày?"
Sự khinh thường trong lời nói khiến Lục Tranh đau nhói, nhưng anh không dám biểu hiện gì.
Sở Nghiêu không nói được, đôi mắt trong veo chỉ biết trừng Tất Tử Khiên.